BÁC SĨ CẦM THÚ - Trang 314

Na Na nhìn xem thường, nhỏ giọng “Hư” lại hạ nói: “Nghĩa là khi ăn

cơm cùng khi ngủ không thể nói chuyện.”

Na Viễn não nhỏ nghĩa mãi vẫn không rõ vì sao khi ăn cơm không thể

nói chuyện, xem xét chú hư gương mặt thật đáng sợ liền thành thật ngậm
miệng, sau đó thật cẩn thận cầm thìa xúc quả trứng kho run rẩy đưa tới
trước mặt hắn, bộ dạng lấy lòng mở miệng: “Chú ăn ~”

Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nhưng vẫn há mồm nuốt

vào, tức giận mắng: “Ăn phần của cháu đi!”

Cơm chiều xong, Na Na đi dọn dẹp phòng bếp, đứa nhỏ sau khi tắm

thơm tho kia lấm la lấm lét bước vào phòng nhào vào bên ria cái giường lớn
mềm mại của Niếp Duy Bình, cái chân nhỏ đạp đạp hỏi: “Chú chú chú ~
chú không phải lại tức giận chứ ~”

Niếp Duy Bình ôm nó lên trên giường xoa xoa, không để ý tới nó.

Thịt viên nhỏ ghé vào trên người hắn nghịch ngợm, cánh tay mũm mĩm

đâm đâm vào người hắn, một bộ dạng lão luyện thành thục, giọng nói ra vẻ
người lớn giáo huấn hắn: “Chú, chú thật nhỏ mọn ~ ba ba nói người đàn
ông tốt không nên so đo cùng mấy cô bé gái! Cô út là cô bé gái, chúng ta
không thèm để ý ~”

Niếp Duy Bình tát một cái vào cái mông béo, lạnh lùng hừ một tiếng:

“Dù sao chú đã là ‘lang băm vì lợi mà tổn hại mạng người’ , cho dù keo kiệt
thêm một chút cũng chả có vấn đề gì!”

Tiểu hài tử đều không hiểu hết những lời nói chứa ẩn ý, không rõ lời

giận dữ của Niếp Duy Bình nói là có ý gì, nghĩ nghĩ một chút rồi nói:
“Nhưng là cô út rất buồn nha ~”

Niếp Duy Bình nhất thời cả giận nói: “Cô ấy mà khổ sở?! Người bị

mắng là chú! Chú mới là người phải thương tâm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.