BÁC SĨ CẦM THÚ - Trang 373

mắt to tròn nhấp nháy, nước mắt liên tục chảy ra.

Trần Tiệp không rõ đứa nhỏ vì sao lại không có cảm giác an toàn đến

vậy, một bên nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng bé trấn an, một bên nhìn về phía
Lưu Mân, ánh mắt hỏi cô ấy nên làm cái gì bây giờ.

Lưu Mân nhíu nhíu mày, lấy điện thoại cầm tay ra định gọi cho hai

người, miệng bất mãn than thở một câu: “Thật là, chỉ lo chính mình phong
lưu khoái hoạt, cũng không thèm để ý đứa nhỏ !”

Trần Tiệp thở dài: “Chị Lưu, chị muốn gọi điện thoại cho bọn họ sao?”

“Bằng không làm sao bây giờ?”

Trần Tiệp lắc lắc đầu: “Tuy rằng trong phòng chúng ta chị không sợ bác

sĩ Niếp, hắn ngày thường đối với chị cũng là nhường nhịn ba phần……
Nhưng rốt cuộc vẫn là chưa chạm vào điểm mấu chốt của hắn! Nếu bây giờ
phá hỏng chuyện tốt của hắn…… Chị Lưu, chị cảm thấy lấy tính tình của
bác sĩ Niếp, hắn có thể không trả đũa sao?”

Lưu Mân ngón tay dừng một chút, dường như không có việc gì cất điện

thoại, gật gật đầu nói: “Em nói đúng! Người xấu cũng không thể bị phá hư
chuyện tốt…… Lúc này cũng không thể quấy rầy họ!”

Trần Tiệp nhíu mi sầu khổ nhìn đứa bé trong lòng đang thương tâm đến

cực điểm, đành thở dài.

Lưu Mân liếc nhìn đem tiểu Viễn ôm ra, ngồi đối diện với bé còn thật sự

nghiêm túc nói: “Bạn nhỏ Na Viễn, cháu là nam tử hán không thể cứ nhu
nhược yếu đuối như vậy, phải biết dũng cảm độc lập!”

Na Viễn tiếng khóc dần dần nhỏ đi, lau nước mắt hỏi: “A di ~ cô út có

phải hay không sẽ có dượng út rồi không muốn cháu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.