cười, đưa đồ trong tay cho Na Na.
“Đây là đồ cô ngày hôm qua để quên trên xe tôi……”
Na Na ngượng ngùng gãi gãi đầu, cần lấy túi cười nói: “Thật sự là cám
ơn anh, anh không cần khách khí như vậy cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi
để tôi đi tìm anh lấy thì tốt rồi, anh còn mất công đi một chuyến…… Cứ
làm phiền anh như vậy tôi thấy thật áy náy!”
Ngụy Triết tươi cười có chút khổ sở, hắn thật sự không phải khách khí
chẳng qua chỉ là muốn lấy cớ để đến tìm cô mà thôi…… Khách khí rõ ràng
là cô mà!
Niếp Duy Bình tự nhiên cầm lấy đồ trên tay Na Na, giúp cô chỉnh là cái
mũ cho ngay ngắn, bộ dạng vô cùng thân thiết không coi ai ra gì kia làm
cho Ngụy Triết nhẹ nhàng đảo mắt nhìn qua.
Niếp Duy Bình trong mắt tràn đầy ý cười đắc ý, ngữ khí thản nhiên nói:
“Anh đi trước kiểm tra phòng, em cũng đừng để quá mệt mỏi……”
“Được rồi được rồi, anh mau đi đi!” Na Na ước gì hắn biến mất thật
nhanh, miễn bày ra cái tư thái ôn nhu dối trá đến mức ghê tởm ra……
Không phải Na Na không có việc gì mà tự tìm ngược nhưng thật sự là bộ
dạng này của bác sĩ Niếp so với bộ mặt thối nghiêm túc mắng chửi người
còn đáng sợ hơn rất nhiều!
Niếp Duy Bình ánh mắt không tốt trừng cô một chút, ôm bệnh án tao
nhã chậm rãi rời đi.
“Thật sự là đòi mạng mà, mỗi ngày công tác mệt chết khiếp còn phải lo
ứng phó hắn……” Na Na ngoài miệng mặc dù là oán giận nhưng nét mặt
hạnh phúc vui sướng Ngụy Triết làm sao lại không nhìn ra.
Trầm mặc một lát, Ngụy Triết thở dài hỏi: “Na na, cô có nghĩ tới……”