Niếp Duy Bình ngoài miệng kiên cường, trong lòng lại cân nhắc, con
thỏ nhỏ nếu thật sự có thái độ nhận sai thật tốt, tắm rửa ngoan ngoãn nằm
trên giường mặc hắn làm…… Hắn muốn cắn chỗ nào, dùng phương thức gì
ăn, ăn mấy lần thì có vẻ thích hợp đây?
Thịt viên tròn nghiêng đầu, không rõ làm sao để nói với hắn tiếng “xin
lỗi” hộ cô út, chú vì sao lại nói nhiều lời kì quái như vậy.
Không đợi bạn nhỏ Na Viễn mở miệng hỏi, có người nhà bệnh nhân phát
hiện bác sĩ Niếp ở đây liền gào khóc cầu xin.
“Niếp chủ nhiệm, cầu xin cậu tìm biện pháp khác…… Tiền không là
vấn đề, thuốc có đắt cũng không sao! Cầu xin cậu thử tìm cách……”
Niếp Duy Bình nhíu nhíu mày, đem đứa nhỏ ôm chặt vào trong lòng
giận dữ nói: “Thực xin lỗi, tôi đã nói qua cùng mọi người, không phải tôi
không tìm cách nhưng là đã không có biện pháp khác…… Sớm một chút
chuyển đi Lâm Hải, bệnh nhân cũng có thể bớt chịu tội một chút.”
Niếp Duy Bình cũng thực đồng tình với người phụ nữ này, đứa con duy
nhất bị ngã giàn giáo, thật vất vả cứu được nhưng lại thành người thực vật.
Nhà bọn họ là hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, bởi vì là người nhà
quân nhân mới có thể hưởng chế độ chăm sóc đặc biệt, nên Niếp Duy Bình
mới đề nghị bà ấy đem con chuyển tiến tuyến dưới của quân tổng bệnh viện
là trại an dưỡng Lâm Hải, ở đó có nhân viên chuyên nghiệp chiếu cố, bà ấy
cũng bớt một phần vất vả.
Người nhà bệnh nhân mái tóc xám trắng, khuôn mặt tiều tụy làm cho
người ta không đành lòng mà bi ai: “Niếp chủ nhiệm, tôi chỉ có một đứa
con này, cậu nói xem làm sao tôi có thể buông tay…… Nó còn trẻ như
vậy……”