BÁC SĨ CẦM THÚ - Trang 437

Cầm lên vỏ bao giấy nhìn nhìn, cùng một thương hiệu, cũng không hết

hạn, nhưng vì sao lại không giống với hương vị mà con thỏ ngốc nghếch kia
mang tới?

Niếp Duy Bình ghét bỏ đem cà phê đổ vào bồn nước rửa tay, bưng cái

cốc không bước đi ra ngoài, ung dung bước tới cửa phòng hộ trực lý để xem
lịch trình.

Lưu Mân thay quần áo xong vừa ra tới thì thấy Niếp Duy Bình, một bên

lấy trong túi bảng tên cài lên ngực một bên châm chọc khiêu khích nói: “Ai
ui, bác sĩ Niếp, chân của cậu nếu còn hoạt động thì phiền đi một chút! Đây
chính phòng thay đồ của mấy cô gái trẻ a, đại lão gia như cậu mà cũng ở
đây rình coi như vậy không sợ bị người ta kêu là biến thái a!”

Niếp Duy Bình mắt nhìn lên đồng hồ trên tường, lãnh mặt nói: “Giao

ban , mọi người đến đông đủ sao?”

“Đến đông đủ !” Lưu Mân nhíu mày, cười như không cười nhìn hắn:

“Cậu muốn nói tất cả ư!”

Niếp Duy Bình vội ho một tiếng, ánh mắt hướng trong phòng nhìn lại

nhìn, không thấy được người nào đó mới hừ một tiếng bưng cái cốc rời đi.

Lưu Mân cười cười đầy ẩn ý, trong đầu rõ như gương sáng chỉ là không

chủ động mở miệng!

Đúng!

Cho cậu khó chịu!

Niếp Duy Bình đến khi chấm dứt hội chuẩn cũng không thấy Na Na.

Gọi điện thoại về nhà vô số cuộc cũng không có người nghe, Niếp Duy

Bình rốt cục nóng nảy, không ngại mất mặt tìm Lưu Mân lạnh giọng hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.