tôi tìm được phòng trọ thích hợp liền mang theo tiểu Viễn chuyển ra ngoài!”
Ngụy Triết ngồi ở trên tấm ván giường ọt ẹt, ánh mắt quét khắp mọi nơi,
lúc này mới nói: “Không được! Đây đâu phải là nơi cho người ở? Cô không
có chỗ thì đến chỗ tôi ở trước! Bệnh viện có phân phòng ở tuy rằng không
lớn, nhưng hai người vẫn có thể ở được, hơn nữa cách bệnh viện rất
gần……”
Na Na lắc lắc đầu, cười nói: “Không nên làm phiền anh, dù sao cũng chỉ
ở mấy ngày này thôi……”
“Na Na!” Ngụy Triết giận tái mặt, nhìn cô nói: “Tôi là thiệt tình muốn
giúp cô, cô vì sao cứ luôn cự tuyệt ý tốt của tôi? Cô nếu là bạn của tôi sẽ
không khách khí như vậy! Nếu tôi để cho cô ở trong nhà của ta sẽ không
ngại phiền gì cả!”
Na Na trầm mặc không nói, hồi lâu mới cúi đầu hít một hơi thành khẩn
nói: “Ngụy Triết, anh là người tốt, thật sự! Tôi thực cảm kích anh, tôi biết
anh là thiệt tình muốn giúp tôi…… Nhưng là, tôi thật sự không muốn lại
tiếp tục ăn nhờ ở đậu ỷ lại người khác nữa! Ngụy Triết, tôi biết anh sẽ
không đem tôi đột nhiên đuổi đi nhưng đối với anh vẫn là có lo lắng sợ hãi,
anh không biết…… Bị đuổi ra khỏi nhà không chỗ ở là cái cảm giác gì, cái
loại cảm giác này tôi thật sự chịu đủ……”
Na Na nói xong, nhớ tới Niếp Duy Bình lạnh lùng tuyệt tình, nhịn không
được trong lòng lại chua xót, hít mũi đem nước mắt nhịn lại, cười khổ nói:
“Cho dù tôi không vì chính mình lo lắng cũng không nhẫn tâm làm cho tiểu
Viễn sinh hoạt trong hoàn cảnh bất an đâu!”
Ngụy Triết đau lòng sự kiên cường của cô, sau một lúc lâu mới cúi đầu
hít sâu nói một câu: “Là tôi chậm một bước……”