khóc cái gì!”
Niếp Duy Bình không được tự nhiên nói hai câu lại cố ý trêu đùa: “Xem
đi, anh đã nói là xung hỉ có ích mà! Có đôi khi em không thể không tin vào
những điều kì lạ khó có thể giải thích được, tuy chúng chưa được khoa học
chứng minh nhưng lại là một loại hy vọng mà đôi khi lại có tác dụng rất kỳ
diệu!”
Niếp Duy Bình cười cười, nâng cằm của cô lên, bàn tay to lau đi nước
mắt trên mặt cô, trêu trọc nói: “Không bằng chúng ta lại tiếp tục? Có khả
năng anh vợ vì bị kích thích mà nhanh chóng tỉnh lại!”
Na Na rốt cục nín khóc mỉm cười, nắm tay đánh hắn một cái, khục khịt
mắng: “Lưu manh!”
Na Hác thật sự đã tỉnh lại.
Tuy rằng người còn rất yếu, thời gian tỉnh táo lại mỗi ngày đều rất ít, cố
gắng nói được mấy câu lại liền ngủ tiếp, nhưng hắn ngày càng chuyển biến
tốt hơn.
Người vui vẻ nhất không ai khác chính là kẻ đầy kiêu ngạo bạn nhỏ Na
Viễn!
Tiểu tử kia tin rằng tình yêu của nó đã làm cho ba nó tỉnh lại, cảm thấy
vui vẻ phấn khích không ngừng vì bản thân đã không hề lãng phí nhiều
nước miếng như vậy.
Đợi đến lúc miệng vết thương ổn định, Na Hác cũng đã có thể ngồi dựa
vào giường tán gẫu.
Niếp Duy An cũng đến thăm vài lần, trái tim Na Hác sau ca phẫu thuật
bị ảnh hương một chút nhưng nếu từ từ chữa trị sau này cũng không để lại
di chứng gì quá lớn.