BÁC SĨ CẦM THÚ - Trang 580

Cho ngươi chừa cái tật mở miệng là đả thương người!

Cho ngươi chừa cái tội dám nhéo mặt ta!

Lại còn dám bắt cóc em gái đáng yêu nhà ta!

Na Na ngồi một lát lại cảm thấy rất bất an khó chịu liền đứng lên, ấp úng

nói: “Anh, em ra ngoài một chút…”

Na Hác làm bộ như mình cái gì cũng không biết, tỏ vẻ như không có

chuyện gì cười nói: “Đi đi! Bắt em ở cùng anh quả thật là làm khó cho em,
ở bệnh viện thật đúng là buồn chết người, ngay cả anh cũng cảm thấy sắp
chịu không nổi!”

Na Na vội vàng xua tay nói: “Không, em không ngại buồn! Anh, em sẽ

trở lại ngay thôi!”

“Ừ, đi đi!”

Na Na bưng tách cà phê, lặng lẽ đẩy cửa phòng trực ban, quả nhiên bác

sĩ Niếp đang ngồi ở bên trong.

Niếp Duy Bình cái gì cũng không làm, cứ ngơ ngác ngồi ở trên ghế, vẻ

mặt mang theo sự cô đơn rõ ràng, còn có chút ưu thương khó tả.

Na Na nở nụ cười, đem tách cà phê đặt lên bàn: “Bác sĩ Niếp, anh làm

sao vậy? Có phải mệt mỏi quá rồi không…”

Niếp Duy Bình lắc lắc đầu, khe khẽ thở dài.

Na Na trong lòng ẩn ẩn hiểu được cảm xúc của hắn, ôn nhu ôm cổ hắn,

không tiếng động an ủi hắn.

Qua thật lâu, Niếp Duy Bình mới mở miệng, ngữ khí mang theo sự ghen

tuông khó dấu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.