BÁC SĨ JEKYLL VÀ ÔNG HYDE - Trang 43

bây giờ ông thấy lòng nặng trĩu vì lại cô đơn. Đêm thứ năm, ông mời Guest
đến ăn với mình, và đêm thứ sáu ông tự mình đến nhà bác sĩ Lanyon.

Ít nhất ở đó ông không bị từ chối, nhưng khi bước vào, ông sửng sốt vì sự
thay đổi trên diện mạo của bác sĩ. Án tử hình hiện rõ trên mặt ông ta.
Người đàn ông hồng hào đã trở nên tái ngắt, da thịt ông teo tóp, ông hói
hơn và già hơn thấy rõ. Tuy nhiên, những dấu hiệu sức khoẻ sa sút nhanh
chóng này không làm ông luật sư chú ý bằng cái nhìn trong mắt và cách cư
xử của ông bác sĩ, dường như nó biểu lộ một nỗi khiếp sợ nào đó nằm sâu
trong tâm trí. Khó có thể cho là ông bác sĩ sợ chết, nhưng Utterson rất ngờ
là như thế. Ông nghĩ: “Ừ, ông ấy là bác sĩ, ông ấy phải biết tình trạng sức
khỏe của chính mình, và việc biết rằng ngày chết đã gần kề làm ông ấy chịu
không nổi.” Song khi Utterson bày tỏ nhận xét về diện mạo bệnh hoạn của
ông ta, Lanyon tuyên bố ông sắp chết với một vẻ rất trịnh trọng.

Ông nói: “Tôi bị sốc và sẽ không bao giờ bình phục. Thời gian chỉ còn đếm
từng tuần. Ồ, cuộc sống đã thật vui thú. Tôi đã thích cuộc sống, vâng, thưa
ông, tôi đã từng thích cuộc sống. Đôi khi tôi nghĩ nếu chúng ta biết mọi
điều thì mình sẽ ra đi vui vẻ hơn.”

Utterson nhận xét: “Jekyll cũng bị bệnh. Ông có gặp ông ta không?”

Nhưng mặt Lanyon đổi khác, ông giơ bàn tay run rẩy lên và lắp bắp nói
lớn: “Tôi không muốn gặp hay nghe gì về bác sĩ Jekyll nữa. Tôi hết liên hệ
với người đó rồi, và tôi xin ông đừng nói xa nói gần gì với tôi về một kẻ mà
tôi coi như đã chết.”

Ông Utterson thốt lên: “Ái dà,” rồi sau một lúc ngập ngừng khá lâu, ông
hỏi: “Tôi không làm được gì sao? Ba chúng ta là bạn từ lâu lắm rồi,
Lanyon, mình sống đâu có lâu để tìm bạn khác.”

Lanyon đáp: “Chẳng làm được gì đâu, cứ hỏi hắn thì biết.”

Ông luật sư nói: “Ông ta không tiếp tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.