BÁC SĨ JEKYLL VÀ ÔNG HYDE - Trang 87

con mắt, nó nằm trong cũi da thịt hắn, hắn nghe nó thì thầm trong đó và
cảm thấy nó vùng vẫy ra đời. Ở mỗi giờ khắc yếu đuối và trong giấc ngủ
yên lành, nó đánh bại hắn và loại hắn ra khỏi cuộc sống. Sự căm ghét của
Hyde đối với Jekyll lại thuộc một loại khác. Gã khiếp sợ giá treo cổ, vì thế
gã liên tục tự sát tạm thời và trở về với vai trò phụ của gã thay vì làm một
người. Nhưng gã thù ghét sự cần thiết ấy, gã thù ghét sự chán nản của
Jekyll lúc này, và gã uất ức vì sự ghét bỏ mà chính gã phải chịu. Vì thế gã
giở những thủ đoạn lừa dối với tôi, giả chữ viết của tôi để nguệch ngoạc
những lời báng bổ trên các trang sách của tôi, đốt những lá thư và tiêu hủy
bức chân dung của cha tôi. Và thật vậy, nếu gã không sợ chết thì từ lâu gã
đã tự sát để lôi tôi vào cõi chết. Nhưng gã yêu cuộc sống một cách kỳ lạ.
Tôi nói thêm: tôi, kẻ chỉ cần nghĩ đến gã là ghê tởm và ớn lạnh, khi tôi nhớ
lại sự gắn bó thấp hèn và tha thiết này, khi tôi biết gã sợ khả năng tôi kết
liễu gã bằng cách tự sát, thì tôi thấy trong thâm tâm mình thương hại gã.

Kéo dài lời mô tả này là vô ích, và đáng sợ là tôi không còn thời gian. Chỉ
cần nói rằng chưa ai từng chịu những nỗi dằn vặt như thế. Nhưng ngay cả
với nỗi dằn vặt này, thói quen lại đưa đến - không, không làm giảm bớt - sự
chai đá của tâm hồn, sự lặng lẽ chấp nhận tuyệt vọng. Lẽ ra tôi phải chịu
trừng phạt kéo dài nhiều năm, nhưng bây giờ tai họa cuối cùng đã đổ
xuống, rốt cuộc nó đã tàn phá khuôn mặt và trạng thái nguyên thủy của
chính tôi. Lượng muối dự trữ của tôi chưa hề được mua thêm sau lần thí
nghiệm đầu tiên, nay bắt đầu cạn. Tôi yêu cầu cung cấp thêm và pha chế
liều thuốc. Thuốc sôi, đổi màu lần đầu, nhưng không đổi màu lần thứ hai.
Tôi uống thuốc nhưng không hiệu quả. Ông sẽ nghe Poole kể tôi đã cho lục
lọi khắp Luân Đôn, nhưng vô ích. Bây giờ tôi tin rằng nguồn cung cấp đầu
tiên của tôi có tạp chất, và chính tạp chất không rõ ấy đã làm cho thuốc có
hiệu lực.

Khoảng một tuần đã trôi qua, bây giờ tôi đang viết xong lời trình bày này
nhờ ảnh hưởng của chất bột cũ còn lại cuối cùng. Vì thế đây là lần cuối
cùng, gần như một phép lạ, Henry Jekyll có thể tự mình suy nghĩ hay thấy
trong gương bộ mặt của chính mình (bây giờ đã bị biến đổi một cách đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.