lại toàn bộ cuộc đời của hai đứa mình và tất cả những gì em biết về bản
thân em, song em vẫn không tìm ra căn nguyên và không thể nhớ mình đã
làm gì để đến nỗi chuốc lấy điều bất hạnh ấy. Anh cứ nhìn em bằng con
mắt ác ý, sai thực tế, anh thấy em méo mó như nhìn qua một chiếc gương
cười.
Còn em, em yêu anh. Trời ơi, em yêu anh biết mấy, giá như anh có thể
tưởng tượng ra được? Em yêu hết thảy những gì đặc biệt ở anh, tất cả
những cái có lợi và bất lợi, tất cả những khía cạnh thông thường của anh,
song lại rất quý báu trong sự kết hợp khác thường; em yêu khuôn mặt anh,
một khuôn mặt trở nên cao quý nhờ đời sống nội tâm, mà nếu không có nội
dung ấy, có lẽ xem ra nó không được đẹp, em yêu tài năng và trí thông
minh của anh là hai thứ dường như thế chỗ cho cái ý chí hoàn toàn thiếu
vắng ở anh. Tất cả những điều đó đều thân thiết đối vôi em, và em không
biết có người nào hoàn hảo hơn anh.
Nhưng anh ạ, anh có biết em sẽ nói gì không? Giả dụ anh không thân thiết
đối với em đến mức ấy, giả sử em không thích anh đến mức ấy, thì em cũng
không bao giờ tìm thấy tình cảm của em bị nguội lạnh đi như một thực tế
phũ phàng, thì em vẫn nghĩ là em yêu anh. Không yêu, ấy là một hình phạt
gớm ghiếc và nhục nhã, và chính vì sợ nó, mà trong tiềm thức em tránh
nghĩ rằng em không yêu anh. Cả em lẫn anh không bao giờ nhận biết điều
đó. Trái tim em hẳn sẽ che giấu điều đó, bởi vì không yêu thì cũng gần như
là việc sát nhân, mà em chả đủ sức dùng thủ đoạn ấy với bất cứ ai.
Tuy chưa có gì là quyết định dứt khoát, nhưng chắc chắn cả nhà sẽ đi
Paris. Em sẽ trôi giạt tới xứ sở xa xôi kia, nơi người ta đã cho anh đếnhồi
bé và cũng là nơi bác Nicolai với ba em được nuôi dưỡng. Ba gửi lời từ
biệt anh. Xasa đã lớn, không khôi ngô lắm nhưng là một cậu bé to khỏe và
mỗi khi nghe nhắc đến anh, thì con nó lại khóc nức nở cay đắng không ai
dỗ được. Em không thể viết thêm nữa. Lòng em tan nát, nước mắt dâng lên
nghẹn ngào. Thôi vĩnh biệt anh. Xin anh để em cầu chúc cho anh gặp may
mắn trong suốt cuộc chia ly bất tận, trong những thử thách và bất trắc,
trong cả chặng đường dài đằng đẵng, lận đận và mờ mịt anh phải trải qua.
Em không kết tội hoặc trách móc anh điều gì, anh hãy thu xếp cuộc sống