BÁC SĨ ZHIVAGO - Trang 523

hắn và, tống cổ hắn xuống cầu thang, thì anh không nghe nói gì về hắn nữa.
- Em cũng không biết. Mặc xác hắn. Anh để tâm đến hắn làm gì?
- Anh cứ nghĩ rằng mỗi đứa chúng mình nên có thái độ khác nhau trước đề
nghị của hắn. Hoàn cảnh của anh và em không giống nhau. Em còn phải
nuôi dạy Katenka. Cho dù em có ý định từ bỏ cõi đời cùng với anh, em
cũng không có quyền làm như vậy. Nhưng ta hãy bàn về Varykino. Hiển
nhiên, bỏ đến cư ngụ ở cái xó heo hút, hoang tàn ấy giữa mùa đông khắc
nghiệt, không lương thực dự phòng, kiệt lực, vô hy vọng, là việc làm hết
sức điên rồ. Nhưng em yêu ơi, thì ta cứ điên đi, nếu ta chả còn biết làm gì,
ngoài việc nổi điên. Ta đành hạ mình một lần nữa, hỏi mượn Samdeviatov
một con ngựa. Và hỏi vay của anh ta, hoặc thậm chí của đám đầu cơ buôn
lậu dưới quyền anh ta, một ít bột mì và khoai mà không có gì bảo đảm cả.
Ta sẽ thuyết phục anh ta đừng đến đòi ngựa đã cho ta mượn ngay tức thời,
mà hãy thư thả; đợi đến lúc nào anh ta không thể thiếu con ngựa. Ta sẽ
sống riêng biệt ít lâu. Ta đi thôi, em ạ. Ta sẽ chặt và đốt mỗi tuần một số củi
mà người nội trợ đảm đang hơn đủ dùng trong cả năm. Và một lần nữa anh
xin lỗi em về sự lúng túng trong lời lẽ của anh. Thực ra anh không muốn
nói với em những câu hăng hái ngớ ngẩn này. Nhưng ta quả không còn
cách lựa chọn nào khác. Nói gì thì nói, rõ ràng là cái chết đang gõ cửa nhà
ta.
Ngày giờ của ta đúng là chẳng còn bao nhiêu. Ta hãy tận dụng những ngày
giờ ấy. Ta sẽ tiễn đưa cuộc sống, sẽ gặp nhau lần cuối cùng trước giờ biệt
ly. Ta sẽ vĩnh biệt hết thảy những gì thân thiết với ta, vĩnh biệt các quan
niệm quen thuộc của ta, vĩnh biệt những gì ta hằng mơ ước được sống và
những gì lương tâm dạy ta, vĩnh biệt các hy vọng, vĩnh biệt nhau. Một lần
nữa ta sẽ nói với nhau những lời bao la và êm đềm như Thái Bình Dương.
Không phải tình cờ mà em có ở đây, cuối cuộc đời anh, thiên thần bí ẩn của
anh, dưới bầu trời các cuộc chiến tranh và nổi dậy; em đã từng hiện ra ở
đầu cuộc đời anh hệt như thế, dưới bầu trời thanh bình của tuổi thơ. Tối
hôm ấy, trong bộ đồng phục nữ sinh trung học màu cà phê, trong bóng
tranh tối tranh sáng, sau tầm vách ngăn của căn phòng khách sạn, em hoàn
toàn giống như em bây giờ và cũng đẹp mê hồn như thế. Sau này nhiều lần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.