BACH DA HANH - Trang 209

1

Mưa không lớn đến mức cần giương ô, nhưng cũng âm thầm

lặng lẽ làm ướt đầu tóc và quần áo. Mưa thu lất phất, tầng mây màu
xám lại thi thoảng tách ra, để lộ bầu trời đêm. Ra khỏi ga Shitennoji,
Nakamichi Masaharu ngẩng đầu nhìn trời, thầm nghĩ, cáo gả con

gái

[12]

đây. Mẹ đã dạy cho anh ta câu đó. Anh ta để một cái ô gấp

trong tủ chứa đồ ở trường đại học, nhưng ra đến cổng mới nhớ ra,
bèn từ bỏ luôn ý định quay lại lấy. Anh ta hơi vội. Chiếc đồng hồ
thạch anh yêu quý đang chỉ bảy giờ năm phút, có nghĩa là anh ta đã
muộn rồi, nhưng người anh ta muốn gặp hẳn sẽ không vì chuyện
này mà bực bội. Anh ta vội vã, thuần túy là bởi muốn nhanh chóng
đến nơi cần đến. Anh ta dùng tờ báo thể thao mua ở quầy bán lẻ
trong nhà ga che mưa để khỏi ướt tóc. Mua báo thể thao vào ngày
hôm sau khi đội bóng chày Yakult giành chiến thắng là thói quen
của anh ta từ năm ngoái. Sống ở Tokyo đến cấp II nên anh ta là fan
hâm mộ đội Yakult từ thời đội còn tên là Sankei Atoms chứ không
phải Yakult Swallow. Đội Yakult năm ngoái dưới sự dẫn dắt của
huấn luyện viên Hirooka đã giành được ngôi quán quân như một kỳ
tích. Giờ này năm ngoái, hầu như ngày nào cũng thấy tin tức về biểu
hiện xuất sắc của các tuyển thủ đội Yakult. Thế nhưng, năm nay đội
Yakult lại sụt giảm phong độ nghiêm trọng. Từ tháng Chín đến giờ,
bọn họ luôn ở cuối bảng xếp hạng, bởi thế cơ hội để Masaharu mua
báo thể thao đương nhiên cũng ít đi. Nên hôm nay anh ta mang báo
theo người như thế này, có thể nói là may mắn.

Mấy phút sau, Masaharu đến nơi, ấn vào chiếc chuông cửa bên

dưới tấm biển tên “Karasawa”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.