1
Ra khỏi ga Kintetsu Fuse, Sasagaki Junzo men theo đường sắt
đi thẳng về phía Tây. Đã sang tháng Mười mà trời vẫn oi bức khó
chịu, mặt đất cũng khô khốc. Mỗi khi có xe tải chạy vụt qua, bụi đất
cuốn lên táp cả vào mặt. Ông nhíu mày, đưa tay dụi mắt, thả những
bước không thể nói là nhẹ nhàng. Lẽ ra hôm nay ông không phải đi
làm. Ông định sẽ thong thả đọc sách vì đã lâu lắm rồi không được
động đến sách vở gì cả. Ông còn đặc biệt để dành cuốn sách mới của
Công viên xuất hiện ở phía bên phải đường, rộng đủ để cùng
một lúc tổ chức được hai trận bóng chày kiểu ba chốt. Mấy trò chơi
thường thấy như cầu chui, đu quay, cầu trượt... đều có cả. Đây là
công viên lớn nhất trong khu vực, tên chính thức là Masumi. Đằng
sau công viên có một tòa nhà bảy tầng, thoạt nhìn hết sức bình
thường, nhưng Sasagaki biết, bên trong hầu như trống không. Trước
khi được điều đến Sở Cảnh sát Osaka, ông đã công tác ở Phòng
Cảnh sát Tây Fuse quản hạt chính khu vực này. Những kẻ hóng
chuyện, rất nhanh, đã tụ tập thành một đám đông trước tòa nhà,
mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở đó hầu như bị đám người ấy vây kín.
Sasagaki không đi thẳng về phía tòa nhà, mà rẽ sang con đường phía
trước công viên. Từ chỗ rẽ, đi đến cửa hàng thứ năm thì gặp tấm
biển “Bánh mực nướng”. Mặt tiền cửa hàng rộng hơn mét tám. Quầy
nướng bánh hướng ra đường, phía sau có một người đàn bà to béo
ngoài năm mươi tuổi đang đọc báo. Bên trong hình như bán cả đồ ăn
vặt, nhưng không thấy bóng dáng đứa trẻ nào.
“Bà chủ, nướng cho tôi một cái.” Sasagaki cất tiếng gọi. Người
đàn bà vội gấp tờ báo lại. “Vâng, xong ngay, xong ngay đây.”