Đề nghị của Yukiho rất hợp tình hợp lý, Eriko nói cô cũng định
làm thế. Eriko và Fujimura Miyako học cùng lớp hồi lớp tám,
Fujimura học giỏi, tích cực, nên là người lãnh đạo trong lớp. Có
điều, Eriko hơi e ngại cô. Vì chỉ cần lòng tự tôn bị tổn thương một
chút, cô sẽ lập tức trở mặt. Đồng thời, cô cũng hoàn toàn không để
tâm khi nói ra những lời chê bai người khác. Đương nhiên, những
người không ưa cô không phải số ít, chuyện này mà để họ biết được,
nhất định sẽ lan truyền đi khắp cả trường cho xem. Giờ nghỉ trưa
hôm đó, Eriko và Yukiho cùng ăn bữa trưa. Hai cô ngồi bên cửa sổ,
một trước một sau, xung quanh không có ai khác.
“Hình như chuyện thành ra là Fujimura bị tai nạn xe cộ tạm
thời xin nghỉ học.” Yukiho thấp giọng nói.
“Ừ.”
“Lúc này có vẻ không ai nghi ngờ gì, chỉ mong có thể che giấu
một cách thuận lợi.”
“Mong là thế.” Eriko gật đầu.
Ăn cơm xong, Yukiho vừa lấy đồ nghề may vá, vừa nhìn ra
ngoài cửa sổ. “Hôm nay bọn kỳ cục kia hình như không đến.”
“Bọn kỳ cục ư?”
“Mấy thằng nhãi thường hay ở bên ngoài lưới sắt nhìn trộm
ấy.”
“Ờ.” Eriko cũng nhìn ra bên ngoài. Lũ con trai thường ngày
vẫn bám trên lưới sắt như mấy con thằn lằn hôm nay không thấy
bóng dáng đâu. “Có lẽ chuyện lần này truyền ra, chúng nó bị cảnh
cáo rồi.”
“Có lẽ vậy.”