BACH DA HANH - Trang 136

“Ừ.” Eriko chuẩn bị đứng lên.

“Cô xin lỗi nhé. Các cháu đã cất công đến thăm mà...”

“Đâu có ạ. Hy vọng bạn Fujimura có thể xốc lại tinh thần, sớm

hồi phục sức khỏe.” Yukiho nói, đoạn nhổm người đứng lên.

“Cảm ơn cháu. À! Có điều,” lúc này, mẹ Miyako đột nhiên mở

to mắt, “mặc dù gặp phải chuyện ấy, nhưng con bé chỉ bị lột quần
áo, chuyện kia... nó vẫn còn trong trắng. Các cháu nhất định phải tin
đấy.”

Eriko hiểu rất rõ mẹ Miyako muốn nói gì nên hơi ngac nhiên

nhìn sang Yukiho. Vì tuy cả hai không nói ra miệng nhưng mỗi lần
nhắc đến chuyện này, hai cô đều coi là Miyako đã bị xâm hại.

“Tất nhiên, tất nhiên là bọn cháu tin.” Ngữ điệu trả lời của

Yukiho lại tựa hồ chưa bao giờ nghĩ như thế.

“Còn nữa,” mẹ Miyako nói, “bác biết là đến giờ, hai cháu đều

giữ bí mật chuyện này, và bác mong về sau các cháu cũng tiếp tục
làm vậy. Nói gì thì nói, con bé sau này vẫn còn cả một chặng đường
dài phải đi. Chuyện này mà bị đồn ra ngoài, không biết ở sau lưng
nó sẽ bị nói thành thế nào nữa.”

“Vâng ạ, bọn cháu biết.” Yukiho trả lời thẳng thắn, “Chúng

cháu tuyệt đối sẽ không nhắc chuyện này với bất cứ ai. Cho dù sau
này có tin đồn gì, chỉ cần bọn cháu phủ nhận là được. Nhờ bác nói
hộ với bạn Fujimura, chúng cháu nhất định sẽ giữ bí mật, bạn ấy cứ
yên tâm.”

“Cảm ơn các cháu. Miyako có bạn tốt như vậy thật là một điều

may mắn, bác sẽ bảo nó cả đời này phải khắc ghi ân tình này của các
cháu.” Mẹ Miyako nói trong nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.