BACH DA HANH - Trang 313

chương trình. Kirihara nói “giúp”, chắc là việc phát triển công việc
kinh doanh của riêng mình. Đáp lại, Tomohiko từng hỏi Kirihara,
nếu nói vậy, sao cậu không tự đi học. Vì kết quả hai môn Toán và Lý
của Kirihara cũng không hề thua kém anh ta chút nào.

Nhưng lúc đó, Kirihara lại nở một nụ cười méo mó. “Nếu có

tiền đi học đại học, tớ còn phải buôn bán kiểu này hay sao?”

Tomohiko khi ấy mới biết lý do Kirihara không định tiếp tục

học lên nữa. Đồng thời anh ta cũng hạ quyết tâm học bằng được
kiến thức về điện tử và máy tính. Anh ta nghĩ quyết định tương lai
dựa trên mục đích vì người khác sẽ có ý nghĩa hơn là quyết định một
cách vu vơ. Huống hồ, anh ta chịu Kirihara một cái ơn buộc phải trả,
cho dù tốn bao nhiêu năm đi nữa. Sự việc xảy ra vào mùa hè năm
lớp mười một đó, đến nay vẫn còn để lại vết thương sâu trong lòng
Tomohiko. Vì lý do ấy, Tomohiko quyết định sẽ cố gắng tham gia
các buổi học chuyên ngành trong thời gian có thể. Thật ngạc nhiên
là, Kirihara đọc say sưa vở ghi chép các nội dung đó. Để hiểu được
chúng, anh ta còn đặt sách chuyên môn bên cạnh. Kirihara mặc dù
chưa từng đến đại học Shinwa học buổi nào, nhưng rõ ràng là người
hiểu nội dung bài học nhất. Gần đây, một Kirihara như thế lại có
hứng thú với một thứ. Đó chính là các loại thẻ từ như thẻ rút tiền,
thẻ ghi nợ...

Lần đầu tiên họ ra tay là khi Tomohiko mới vào đại học không

lâu. Ở trường, anh ta đã thấy một loại thiết bị có thể đọc và viết lại
những dữ liệu được nhập vào băng từ, gọi là máy mã hóa. Nghe
Tomohiko nhắc đến máy mã hóa, Kirihara lập tức sáng mắt lên, nói,
“Dùng thứ đó, có khi có thể làm giả thẻ tín dụng ấy chứ.”

“Có lẽ là được.” Tomohiko trả lời, “nhưng làm xong cũng

chẳng có ý nghĩa gì. Lúc sử dụng thẻ ghi nợ, còn cần mật khẩu nữa,
vì vậy dù mất thẻ cũng không cần lo lắng, không phải thế à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.