BẠCH KIM - Trang 42

Lữ Kinh Hồng tỏ vẻ thờ ơ gật đầu:

“Lúc tào vận bị cướp, hắn là một gã chủ mưu, tại hạ chưa thể giết được,

thật là một điều thất trách lớn! Đại nhân có thể bắt được, cũng xem là vì Lữ
mỗ báo một mối thù.”

Bùi Văn Long ồ ồ cười lớn:

“Tại hạ may mắn, nên cảm tạ Hồng Tụ cô nương, không ngờ có thể thu

hút hãn phỉ trên sông nước đến Thiêm Hương Lâu. Đáng tiếc Hồng Tụ cô
nương đã có tri kỷ, bằng không e rằng tại hạ mặt dày tự tiến cử rồi.”

“Bùi đại nhân lại đùa rồi.” – Lữ Kinh Hồng lơ là lạnh nhạt thốt, khi nói

khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hồng Tụ – “Hồng Tụ không chỉ là hồng
nhan tri kỉ, cũng sắp thành thê tử của tại hạ, thỉnh đại nhân là chứng cho.”

“Thê tử?” – Bùi Văn Long có chút bất ngờ – “Chẳng lẽ ngài định cưới

nàng tiến môn?”

Sắc mặt Hồng Tụ nổi lên vẻ ửng hồ mê hoặc, dũng cảm đón nhận ánh

mắt ôn nhu của Lữ Kinh Hồng. Hai người yên lặng nhìn nhau, nghe Lữ
Kinh Hồng dịu giọng:

“Chỉ cần tâm tâm tương ấn, cưới hay không có gì khác biệt.”

Trông thấy ánh mắt tâm ý tương thông của hai người, tận đáy lòng Bùi

Văn Long lại trỗi lên một tia ghen tuông quen thuộc, mặc dù vẻ ngoài Hồng
Tụ gần giống sư muội qua đời, hưng trong mắt Bùi Văn Long, nàng chỉ là
cái bóng của sư muội. Năm năm trước nàng ngã vào lòng Lữ Kinh Hồng,
năm năm sau thế thân của nàng cũng lựa chọn như vậy. Điều này khiến
trong lòng Bùi Văn Long đau đớn mơ hồ, nén không đước cái cười lạnh lẽo:

“Khó trách Lữ huynh phải tự hủy tương lai, vì lấy lòng người không tiếc

hy sinh lớn như thế. Bùi mỗ không biết là nên kính hay khinh bỉ ngươi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.