BẠCH MÃ HOÀNG TỬ, CHÀNG Ở ĐÂU? - Trang 177

sau này cô nàng sẽ phải kiên nhẫn đốt bỏ những món ăn đó trong một câu
lạc bộ thể dục quá tải nồng nặc mùi mồ hôi và nước tẩy Javel. Điều tối
thiểu tớ có thể nói đó là tớ vẫn còn việc phải làm trước khi lấy lại được
bình tĩnh.

Tuy nhiên điều đó không ngăn nổi tớ khuyến khích toàn bộ bạn bè của tớ

vùng lên, nói theo cách của cậu. (Tớ cũng vậy, cũng đưa ra rất nhiều lời
khuyên hay ho, và chừng nào chưa phải áp dụng những lời khuyên đó thì
chừng ấy tớ vẫn có thể lừa phỉnh mọi người được.)

Cậu đang nói đến sự ngạc nhiên à, thì hôm đó đều ngạc nhiên đã xảy đến

nhờ có người bà thân yêu của tớ.

Khi chào tạm biệt tớ, bà thì thầm vào tai tớ thế này: “Chúa yêu thương

những kẻ ngốc, nếu không đã không có nhiều kẻ ngốc đến vậy.” Tớ không
chắc là bà nói vậy nhằm ám chỉ Bérénice nhưng nếu thế thì bà có thể nói về
ai? Lòng đầy nghi ngờ, tớ quyết định tin rằng căn bệnh Alzheimer của bà
đã mang lại cho bà chút tài tiên đoán bất chợt, và cả sự chắc chắn đến khó
tin nữa.

Lẽ ra tối qua tớ phải đi chơi với các bạn tớ nhưng V về sớm một ngày vì

anh ấy bị bong gân mắt cá chân. Đây là lần đầu tiên chuyện đó xảy ra nên
nó đúng là thảm họa.

Không phải vì anh ấy bị bong gân mắt cá chân mà vì anh ấy về sớm một

ngày. Tớ thực sự muốn đi ăn bữa tối đó nhưng anh ấy lại muốn ở nhà, lẽ ra
tớ nên chịu tiếng ác mà bỏ anh ấy lại nhà mới phải.

Nhưng anh ấy đã bị trừng phạt vì mẹ tớ tự mời mình đến nhà bọn tớ ăn

tối. Bà luôn chế giễu mặt lý tính của V và thích chọc ghẹo anh ấy bằng cách
lạm dụng tính sốc nổi bồng bột của anh ấy. Tớ để họ lại với nhau, đã đến
lúc dọn dẹp bếp núc và khi tớ quay lại phòng khách thì mẹ tớ đang nói với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.