BẠCH MÃ HOÀNG TỬ, CHÀNG Ở ĐÂU? - Trang 184

Cậu sẽ nghĩ tớ là một con điên, nhưng đã đến lúc tớ phải tự nhủ rằng sẽ

đơn giản hơn nếu anh ấy lừa dối tớ. Lẽ ra anh ấy nên có một lý do thực sự
cho việc về muộn, cho việc lơ là tớ và quên điện thoại di động của anh ấy.
Như vậy hẳn sẽ rất khó chịu, nhưng thế lại đáng giá hơn ý nghĩ: “Anh ấy đã
quên tớ”.

Song trên thực tế, lần duy nhất bọn tớ nói chuyện này với nhau, anh ấy

mở to mắt và bảo: “Anh chết chìm trong công việc, chán ngấy vì cứ phải đi
đi về về, anh cảm thấy tội lỗi vì làm một người chồng vắng mặt, vậy mà em
còn nói với anh về một cô nhân tình ư? Em không biết rằng thứ đó chỉ tổ
rước thêm một cơn xì trét khác à?” Thật chẳng được lịch thiệp cho lắm khi
bị xếp vào hàng ngũ những điều gây phiền nhiễu hàng ngày, nhưng cũng
hợp lý thôi. Tớ thấy rõ là anh ấy nói sự thật.

Sáng nay tớ đã thức giấc vẫn trong tâm trạng tức giận và rất lo lắng.

Đầu tiên tớ sợ là cứ thăng chức với bia bọt sau giờ làm thế này, Luân Đôn
sẽ biến V thành một kẻ nghiện rượu mất.

Ở Pháp, người ta nói rất nhiều về nạn nghiện rượu thượng lưu, nhưng tớ

ít bận tâm đến các tính từ, với tớ, một kẻ nghiện rượu, thượng lưu hay
không, thì vẫn chẳng là gì khác ngoài một kẻ say xỉn.

Sau đó, tớ tự nhủ rằng nếu mình cứ đêm đêm lo buồn thế này thì chắc

chắn mình sẽ sớm già trước tuổi thôi.

Hôm nay anh ấy ngủ dậy trong tình trạng vô cùng thảm thương.

Tớ được nghe một bài diễn văn tràng giang đại hải (“Đúng, anh tệ thật,

nhưng điều quan trọng nhất là anh yêu em. Anh không lừa dối em, và ngay
cả khi công việc chiếm hết thời gian của anh, em vẫn nên nhớ là tất cả
những gì anh làm, anh đều làm vì em...”).

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.