BẠCH MÃ HOÀNG TỬ, CHÀNG Ở ĐÂU? - Trang 185

Anh ấy đã thấy tớ không được xúc động trước bài diễn văn này cho lắm

bởi tớ từng nghe nó rồi và điều duy nhất quan trọng với tớ là tớ tin chắc
anh ấy sẽ tái phạm.

Thế là anh ấy đánh lạc hướng tớ bằng cách hỏi: “Em không thấy anh gầy

đi sao?” Tớ bèn đáp: “Em không biết, em có thấy anh đâu.”

Anh ấy mặc quần áo xong xuôi rồi bảo tớ là anh ấy phải ra ngoài đi chợ;

tớ trả lời: “Em hy vọng anh không có ý định mua hoa tặng em!” Giá mà
cậu thấy gương mặt anh ấy... Rồi tớ tự cho phép mình tàn bạo một chút
bằng cách nói thêm: “Nhưng anh có thể mua cho mẹ anh vì chúng ta sẽ đến
nhà bà ăn trưa.”

Anh ấy đi khỏi nhà với vẻ vô cùng ăn năn rồi quay về với một bó hoa duy

nhất, mặt mũi đầy chán nản. Anh ấy biết mình đã sập bẫy: tặng hoa tớ anh
ấy sẽ bị nhiếc móc, không tặng hoa tớ anh ấy sẽ mất vũ khí van xin hòa
bình.

Suốt bữa trưa, tớ lờ tịt anh ấy đi, bố mẹ anh ấy không nhận thấy gì cả, họ

còn mải mê ăn mừng việc anh ấy được thăng chức. Rồi khi trở về, trong ô
tô, anh ấy cầm tay tớ. Tớ chìa cho anh ấy một ngón tay (ngón giữa) và bảo:
“Đây là tất cả những gì anh xứng đáng được hưởng.”

Anh ấy phá lên cười, và nhiệt kế trong ô tô tăng lên vài độ.

Phần ngày còn lại trôi qua êm đềm, tớ dần cảm thấy thư giãn khi một câu

hỏi lướt qua tâm trí tớ: “Bali thì sao?”

Anh ấy vặn vẹo người trên ghế bành rồi trả lời: “Nói thật là anh đã

không nhắc đến chuyện này, nhưng chúng ta có thể phải hoãn chuyến đi lại
vài tuần. Khoảng thời gian đủ để anh đảm nhận nhiệm vụ mới được giao.”
Từ “có thể” khiến tớ tức điên. Tớ biết cách làm chủ những lời đồng ý, tớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.