BẠCH MÃ HOÀNG TỬ, CHÀNG Ở ĐÂU? - Trang 183

Tớ gác máy, tớ rất xấu hổ nhưng điều đó lại khiến tớ dễ chịu.

Rồi màn đêm buông xuống, tớ lờ đi cho tới khi không nhìn thấy ngòi bút

chì nữa, thế là phải quay ra nhìn giờ và lúc đó là 22h05 nên tớ bắt đầu phát
điên. Tớ gọi vào di động của anh ấy, như thường lệ, máy anh ấy hết pin nên
tớ để lại một tin nhắn chửi bới không thương tiếc.

Tớ đi tẩy trang, ăn một hộp sữa chua rồi đi ngủ.

Tớ đã ngủ gà ngủ gật trước một loạt bi đông và tránh không nhìn giờ

nhưng cuối cùng cũng thiếp đi. Khi tớ mở mắt thì đã ba giờ sáng. V vẫn
chưa về. Tớ nghĩ đến chuyện gọi cho cậu, nhưng nếu thế thì lại phải mở
máy tính của tớ ra và tìm trong đống email cũ cái email có số điện thoại
của cậu; mà với tình trạng thần kinh tớ thế này thì có vẻ như tớ sẽ chẳng
làm nổi.

Tớ đã lao đầu vào làm việc nhà và tự hỏi mình nên gọi cho cảnh sát hay

bệnh viện trước. Lúc tớ đang lôi đồ trong máy giặt ra thì anh ấy về tớ nhà,
3h40 sáng.

Thảm hại... Và gần như say xỉn. Anh ấy không ngừng nhắc đi nhắc lại

rằng anh ấy chẳng làm gì xấu cả, chỉ đơn giản là ông chủ của anh ấy từ
Luân Đôn tới và đám bạn đồng nghiệp đã nằn nì ông ta tổ chức ăn mừng
việc anh ấy được thăng chức (nên chắc đây chính là tin mới tốt lành), anh
ấy không thể chối từ; nghĩ rằng buổi lễ ăn mừng chỉ mất một tiếng đồng hồ,
bla bla bla... Anh ấy tin tớ đã ngủ từ lâu và không tưởng tượng được là tớ
vẫn đứng đó đầy lo lắng.

Tớ chẳng muốn nghe gì hết và đã tống cổ anh ấy ra tràng kỷ ngủ. (Thỏa

mãn bản thân một cách ti tiện: tớ còn không thèm đưa gối cho anh ấy khi
anh ấy hỏi nữa.)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.