BẠCH MÃ HOÀNG TỬ, CHÀNG Ở ĐÂU? - Trang 46

cứ trượt đi rồi rơi xuống. Tôi nhặt nó lên và thầm hứa sẽ đổi cái chăn khác,
nhưng lẽ dĩ nhiên, tôi không thể quyết định dứt khoát được.

Dù sao thì đó cũng là ba ngày đầu tiên trong tuần. Từ thứ Năm trở đi, tôi

xếp cái mà Vincent gọi là “chiếc bánh kẹp bằng len khổng lồ” của tôi vào
một ngăn tủ và trải giường của chúng tôi bằng một tấm chăn tuyệt đẹp.

- Đã lâu rồi cháu chẳng giới thiệu với bà vị hôn phu của cháu...

- Không phải thế đâu bà ơi, đó là do cháu đã lấy chồng rồi.

- Cháu đừng chờ đợi lâu quá, bà không muốn nom mình quá già nua đâu

vì bà còn phải khiêu vũ nữa! Và nhớ mua cho bà một cái váy màu vàng.
Ngày cưới cháu, bà sẽ mặc một cái váy màu vàng.

Vẻ bề ngoài, bà cháu tôi hoàn toàn khác nhau. Bà là một phụ nữ nông dân

Nga thực thụ: nhỏ nhắn, tráng kiện, tóc vàng, đôi mắt xanh lơ dường như
đang phai màu vì ngày càng trở nên nhợt nhạt.

Nhưng từ hồi tôi còn là đứa trẻ, ai cũng bỏ qua cho tôi lỗi hỗn xược xấc

láo vì mỗi lần tôi bị phạt bà lại nói: “Bỏ qua đi! Nó giống tôi đấy mà.” Và
cái giọng Slave của bà nữa chứ, tôi yêu cái giọng ấy biết bao. Khi bà gặp
Vincent, một anh chàng Paris từ đầu tới chân, bà đã thốt lên chân thành nhất
trần đời: “Bà ngưỡng mộ giọng cháu.” Và bà cho anh ấy xem toàn bộ album
ảnh gia đình. Anh ấy tỏ ra lịch sự và rất kiên nhẫn, nhưng hồi đó chúng tôi
mới quen biết nhau nên tôi xấu hổ muốn chết. Tôi tự nhủ sẽ không để
chuyện này lặp lại.

Điều rõ ràng là chẳng cần thiết vì cuối cùng tôi đã kết hôn với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.