BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 128

ầm một tiếng sấm vang, gần như cùng lúc đó, cô đột nhiên trốn vào lòng
anh. Bạch Nhật Tiêu ôm cô vào lòng, cô lui vào ngực anh, chỉ còn nghe
thấy tiếng sấm nho nhỏ.

Đợi cho tiếng sấm qua đi, Bạch Nhật Huyên mới giật giật ở trong lòng anh,
anh nhẹ nhàng buôn cô ra. Một cái ôm, khiến cho cả hai dựa vào nhau càng
gần. Khoảng cách ở giữa là một tấm chăm, phòng tuyến cuối cùng của cô,
anh cũng không có công phá. Tay Bạch Nhật Tiêu xuyên qua vai cô, bịt kín
lỗ tai. Dưới sự bảo vệ của anh, cô yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Mặc kệ việc cả hai cùng ôm nhau ngủ qua một đêm, cô vẫn cố ý một cách
vô tình trốn tranh anh, phòng bị anh. Có lẽ là vì còn sợ hãi, có lẽ là vì, mối
quan hệ của hai người có sự lờ mờ thay đổi nào đó. Anh không bức bánh
cô, chỉ đơn giản lấy phương thức tốt nhất tiếp tục yêu cô, che chở cô. Anh
vẫn còn nhiều kiên nhẫn, đợi cô mở tâm của mình ra hướng đến anh.

Bạch Nhật Tiêu đã cẩn thận giúp cô chuẩn bị tốt thủ tục khai giảng, còn cô
vẫn trong trạng thái hốt thoảng mà bình yên vượt qua mùa hè năm thứ nhất
sau khi gặp lại anh.

“Huyên Huyên.” Trước khi cô xuống xe, anh gọi lại, đưa một túi sữa nóng
ra.

Cô xấu hổ nhận sữa xong, anh còn bồi thêm, “Tan học anh tới đón em, nhớ
chờ anh.” Vẫn dịu dàng như trước.

Bạch Nhật Huyên không thể cự tuyệt, bởi vì anh một khi nói được ắt hẳn sẽ
làm được. Cô cơ hồ nhớ đến cuộc sống cũng được anh nắm giữ trong tay
như trước kia, mỗi ngày cùng anh đi học, từng bước đi trong cuộc đời anh
đều sắp xếp tốt, ngoại trừ việc không đuổi sạch nam sinh trong lớp ra ngoài,
quan hệ hiện tại của hai người lại nhắc nhở cô về quá khứ. Anh vẫn quan
tâm đến cô như thế, còn nhớ rõ hôm nay là ngày cô không được thoải mái,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.