BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 141

Năm năm, cuối cùng anh cũng thấy được hy vọng. Chờ cô gật đầu, chờ đến
lúc tâm anh đều nhanh héo rũ. Vì một câu nguyện ý của cô anh đã làm rất
nhiều, nhưng trong mắt anh, hết thảy đều đáng giá.

Mà cho dù cô đã đáp ứng không xem anh là anh hai nữa, nhưng cũng không
thể nói sửa liền sửa. Dù sao, suy nghĩ này cũng đã cắm rễ trong lòng Bạch
Nhật Huyên hai mươi năm, không phải nói mấy câu thì có thể nhổ tận gốc.
Cô có chút hối hận bản thân mình thần trí không rõ đáp ứng đổi ngôi vị này.
Tự hỏi, như vậy không phải đồng nghĩa mới việc mình buông tha cho quan
hệ anh em này, nguyện ý nhận tình yêu của anh? Như vậy cô đã phụ lòng
An Như Nguyệt? Bạch Nhật Huyên thực muốn đem những lời này quên
mất, cô tận lực trốn tranh anh, ngoại trừ việc anh mỗi ngày đều đưa cô đến
trường, cùng cô ra ngoài ăn cơm, có thể tránh liền tránh. Mỗi ngày đều
giống như con chuột chạy qua đường, cùng anh chơi trò mèo vờn chuột
nhàm chán.

Nhưng là, anh sẽ không cho phép cô cứ mơ mơ màng màng mà trốn tránh
hết thảy, cho anh hy vọng rồi thì sẽ không có thể khiến anh thất vọng được.
Nếu cô không biết dùng cách nào để chung sống với thân phận mới mẻ này,
anh sẽ chăm chỉ dạy cô thật tốt, để cho cô thích ứng rằng anh không dùng
thân phận anh hai ở bên cạnh cô.

Lúc ăn cơm, Bạch Nhật Tiêu luôn dựa vào rất gần, cơ hồ muốn dính luôn
trên thân thể của Bạch Nhật Huyên. Rõ ràng tay chân cô cử động vừa bất an
vừa không tiện, vẻ mặt anh còn cười đến dịu dàng, mọi cách đối xử với cô
vô cùng tốt.

“Anh ngồi xa xa một chút, tay của em không có cách nào cử động được
hết.” Mặt cô vì xấu hổ mà đỏ bừng, oán giận thúc vào thân mình cao lớn
của anh, muốn đẩy anh tách xa cô ra.

Anh không hề để ý tới sự kháng cự cùng không thích ứng của Bạch Nhật
Huyên, bá đạo mà cố định cô trước ngực mình, “Tay không có cách nào cử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.