BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 152

những người phụ nữ chung quanh anh, có thể ví dụ ngay như, Chung Thi
Âm.

Trong lúc cùng người khác nói chuyện với nhau, anh vẫn thường xuyên
nhìn đến Bạch Nhật Huyên. Suy nghĩ của cô không biết đã dạo chơi nơi
nào, biểu tình của cô anh lại không thích, đó là sự tự ti.

Bạch Nhật Tiêu mỉm cười, xoa xoa mặt cô nhỏ, “Suy nghĩ gì thế?” Anh nhẹ
nhàng hỏi.

Cô co giật, cố dời mặt mình khỏi tay anh. Cho dù là anh em, động tác như
vậy cũng quá mờ ám rồi nha. “Không nghĩ cái gì hết á.” Cô nhỏ giọng lầu
bầu trong miệng.

Ý nghĩ của Bạch Nhật Huyên, Bạch Nhật Tiêu anh đều rất rõ ràng. Từ khi
Chung Thi Âm xuất hiện, cô bắt đầu im lặng không lên tiếng, có vẻ trong
lòng lại tự nghĩ, lấy chính mình cùng so đo với người phụ nữ kia. Anh dắt
tay cô, đưa cô vào trong sàn nhảy, theo thói quen muốn ôm thắt lưng, để cô
dựa vào gần thật gần.

Bạch Nhật Huyên bị anh bắt phải kề sát, hai rặng mây đỏ nhanh chóng lan
nhanh hai bên gò má. Cô co quắp nhìn bốn phía, “Anh không nên như vậy
nha.” Ngại ngùng, Bạch Nhật Huyên nhỏ giọng nhắc nhở anh. Anh vẫn hệt
như ngày xưa, để tay cô khoác lên vai của mình, theo điệu nhạc du dương,
mỗi một bước đều vô cùng mờ ám.

“Nếu bận tâm để ý mấy chuyện kia, còn không bằng cẩn thận suy nghĩ xem
đến lúc nào thì tiếp nhận được anh.” Ánh mắt của Bạch Nhật Tiêu thực ôn
hòa, xem tâm cô nàng hoảng loạn, chân tay lại luống cuống, chỉ có thể bị
anh dắt về phía trước.

Bạch Nhật Huyên xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi. Anh luôn giữa
thanh thiên bạch nhật mà nói ra mấy lời mờ ám hết sức, khiến cô không thể
nói gì mà chống đỡ. Nếu nghe theo mà trả lời mấy câu của anh, chỉ sợ anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.