BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 176

Bạch Nhật Huyên đi đến phòng anh, chần chờ xem mình muốn hay không
mở cánh cửa kia ra. Cô đã từng ở trong phòng này, mỗi ngày trong lồng
ngực anh đón buổi sớm mai, nghênh đón một ngày mới anh yêu thương.
Mặc kệ việc này làm cho người khác thoạt nhìn thực hoang đường, nhưng
là cô đã có sự lưu luyến không rõ.

Bạch Nhật Tiêu ở trong phòng vệ sinh, tiếng nước chảy khiến anh không
nghe được tiếng động khi có người vào. Cô chậm rãi tới gần giường anh, đã
lâu chưa đi vào căn phòng này, nơi đây, không ngửi được mùi hương của cô
nữa.

Trên giường có một tập tranh đương mở ra, cô tò mò cầm tập tranh lên xem.
Một tập thật dày, và tất cả đều là của cô, là dấu vết cùng anh thân thiết. Cô
xem trong tập tranh từng hình ảnh mình quen thuộc. Trang thứ nhất, là cái
váy dài đầu tiên anh đưa cô. Ngày đó anh nói, từ nay về sau cô chỉ có thể
mặc váy dài. Trang thứ hai, là thời điểm anh đưa món quà sinh nhật, váy dài
màu hồng…Trang thứ ba mươi, váy dài có nhiều ren hoa nhỏ. Trang ba
mươi mốt, kỷ niệm ngày thành lập trường anh nói cô mặc váy dài công
chúa rất xinh đẹp…Một trang cuối cùng, chiếc váy kia, là cái cô đang mặc
trên người…

Bởi vì trốn tranh anh, Bạch Nhật Huyên đã từng nhét hết váy dài của anh
vào ngăn tủ, quên đi gần hai năm trời, lại không phát hiện khi anh thấy cô
mặc váy ngắn, ánh mắt bi thương kia của Bạch Nhật Tiêu…

Anh cho tới bây giờ cũng không có số đo của cô, lại có thể làm váy dài rất
vừa, không hơn kém mảy may.

Bạch Nhật Huyên rất nghịch ngợm, thường xuyên chui vào bụi hoa hồng,
váy dài có thể bảo vệ đùi cô tránh cho bị thương. Tựa như anh, luôn cho cô
sự bảo vệ an toàn nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.