BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 177

Ở nước Mỹ, anh hàng tháng đều gửi về cho cô nỗi nhớ của mình. Năm năm,
chưa bao giờ gián đoạn.

Hắn ở nước Mỹ, hàng tháng cấp nàng kí trở về của hắn tưởng niệm, năm
năm đến chưa bao giờ gián đoạn.

Nước mắt của Bạch Nhật Huyên từng giọt, từng giọt rơi. Cô không cần nhớ
kỹ, bởi vì đó là dấu vết khắc vào lòng, dời đi không được, mà hủy đi cũng
không được…

Thắt lưng của cô được hai cánh tay rắn chắc ôm lấy, sự ấm áp lập tức tràn
đầy trái tim, “Anh còn nghĩ đến việc, em vĩnh viễn cũng không muốn bước
vào căn phòng này.” Anh mở miệng trên đỉnh đầu cô.

Bạch Nhật Huyên xoay người chui vào ngực anh, không muốn để anh thấy
bộ dáng vì cảm động mà khóc mướt mặt của mình.

Bạch Nhật Tiêu nhìn tập tranh, thâm tình hôn đôi môi của cô, “Đừng khóc,
anh sẽ đau lòng.”

Cô nhẹ nhàng run lên, lần đầu tiên cảm thấy, đau lòng của anh rất êm tai.
Bạch Nhật Huyên lau khô nước mắt, rời khỏi vòng ôm của anh, đứng trên
giường lớn kia, bướng bỉnh nhìn, “Lại đây.” Cô dùng giọng còn nghèn
nghẹn nói.

Anh không rõ cho nên bình ổn bước qua, chẳng lẽ là để anh ngẩng đầu lên
nhìn cô? Bạch Nhật Tiêu vừa mới tới gần bên giường, tay bé nhỏ của cô
liền dịu dàng xoa khuôn mặt anh, nụ hôn non mềm dừng trên đôi môi khêu
gợi kia.

Cô muốn hôn hắn, nhưng là cô rất thấp…

Nhiệt tình của cô, bị anh lãnh đạm đẩy ra. “Anh sẽ không nhịn được, đừng
trêu chọc anh.” Không phải anh không thích cô chủ động hôn, nhưng hậu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.