BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 213

như vậy. “Công khai đi, nếu như vậy có thể giúp chúng ta bên nhau.” Trải
qua một màn nước mắt đêm đó, cô tựa hồ đã trưởng thành không ít. Cô hiểu
được sự băn khoăn của anh, kéo dài cho tới bây giờ, anh là vì cô mới can
tâm lén lút yêu nhau. Cô không biết rốt cuộc anh yêu cô bao nhiêu, cũng
không biết sự chênh lệnh giữa hai người có bao nhiêu lớn, nhưng cô vẫn
đương cố gắng, cố gắng đuổi theo tình yêu của anh.

“Mặc kệ sẽ xảy ra chuyện gì, em đều muốn ở bên cạnh anh.”

Anh còn sống, là vì yêu cô. Anh phản kháng cùng tranh đoạt, là vì để cô có
thể yêu chính mình. Tâm tình anh bây giờ chỉ vì một câu ‘đẩy ra mây mù’
đơn giản kia, còn không đủ để miêu tả cảm giác ánh mặt trời đương chiếu
khắp nơi. Điều anh muốn, là tín hiệu bày tỏ sự tin tưởng cùng đi theo của
cô. Mà giờ đây đều đã có được, cũng chỉ kém cho cô một cuộc sống an ổn
cùng tương lai tốt đẹp mà thôi.

Bạch Nhật Tiêu chưa bao giờ hối hận vì đã giao tình yêu kiếp này cho
người dễ dao động là cô. Cũng chưa bao giờ để ý tình yêu của cô không lớn
lao bằng anh. Bởi vì yêu quá sâu, nên chỉ cần cô cho anh một chút ngọt
ngào, đã đủ để anh cười hạnh phúc, đắc ý mà kiêu hãnh. Bạch Nhật Tiêu
hôn cô, mặc kệ bao nhiêu người đang nhìn. Anh yêu cô, mặc kệ bao nhiêu
người xem thế nào.

Quý Hạo Nhiên thức thời xoay người lại. Mặc kệ như thế nào, anh vẫn vì
Bạch Nhật Tiêu mà cảm thấy may mắn. Dù sao cậu ấy đã yêu Bạch Nhật
Huyên nhiều năm như vậy, rốt cuộc thì ‘vân khai nguyệt minh’, mọi thứ đã
được đáp trả xứng đáng.

Tải eBook tại: www.dtv-ebook.com

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.