BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 22

Mỗi lần đến mùa xuân là sẽ sinh bệnh đã trở thành lệ thường của cô, muốn
tránh cũng tránh không được. Thể chất cô quá yếu, chỉ cần mưa xuân đột
kích là bắt đầu trở bệnh. Mỗi lần ốm anh đều chăm cô cho đến khi khỏi; cô
mê man, anh bên cạnh luôn nắm chặt tay; cô đau đớn, anh ngay bên cạnh dỗ
dành; một khắc đó, đau đớn của anh không kém hơn với cô là bao.

Sinh nhật của cô cũng vào mùa xuân, tháng ba khi hoa xuân bắt đầu đua nở,
cô nghênh đón sinh nhật tuổi mười lăm.

Anh mơn trớn vầng trán thanh tú, cảm giác được nó đã trở về độ ấm bình
thường mới nở nụ cười. Tiếp theo chạm vào khuôn mặt cô, hai má, cuối
cùng dừng trên làn môi phấn. Anh không dám làm bậy hôn sâu, chỉ là dừng
lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mê luyến ở lại đôi môi mềm mại ngọt
ngào ấy.

Cô mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, dần dần thấy rõ đôi mắt sâu đen lại
ấm áp của anh.

“Sinh nhật vui vẻ, Huyên Huyên.” Anh luôn là người thứ nhất nói câu này
với cô, mà hầu như, trong đời cô, anh luôn là ‘thứ nhất’.

Cô chìa bàn tay nhỏ bé ra, “Quà em đâu cơ?”, cô nghịch ngợm hỏi.

Anh yêu chiều xoa xoa cái mũi nhỏ của cô, “Đợi lát nữa anh sẽ đưa cho
em.” Anh còn không nhớ đến món quà, muốn ở lại nhìn cô nhiều hơn một
chút. Cô ngoan ngoãn tựa vào trước ngực anh, để tay anh khóa chặt lấy vai
mình. Anh tham lam hưởng thụ giờ khắc tốt đẹp này chỉ của riêng mình.

Bạch Nhật Huyên đùa nghịch cái váy dài xinh đẹp anh tặng, hoàn toàn như
dự kiến, anh thích dáng cô mặc váy dài.

“Thích không?” Anh đứng phía sau cô, nhìn cô thích thú, khàn khàn hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.