BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 31

nam sinh đương lạnh lùng mà si mê nhìn cô, trong mắt toát ra tình cảm, vừa
phức tạp lại khó hiểu.

Cô tuy không có đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại có thể bắt
tâm của anh làm tù binh. Anh rất muốn bước tới, hôn môi cô, nhưng phải
nhịn xuống, bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để làm việc này.

“Rất được!” Anh dắt tay cô, ánh mắt đều là nhu hòa tán thưởng.

Còn cô thì vô cùng tự kỷ mà mà cười duyên trước khuôn mặt tuấn tú của
anh, “Em cũng cảm thấy như vậy đó!” Anh trong cảm nhận của cô là thần,
sự khích lệ của anh, so với lời khẳng định của bất cứ ai đều chân thật hơn.

Cô không phải là một cô nhóc có cảm giác không an toàn, rất nhiều lần nếu
anh không nói, cô vĩnh viễn cũng chẳng bao giờ phát hiện được. Cho nên
đối với cô, anh mới đặc biệt như vậy. Anh không thích nói chuyện, nhưng
mỗi lời của cô đều trả lời cả. Anh không thích ồn ào, nhưng khi cô tựa vào
anh mà ghé vào tai anh nói đủ chuyện, anh đều lắng nghe chăm chú. Anh
cũng cho cô cảm giác an toàn rất đủ đầy, khiến cô phải ỷ lại anh, rời không
khỏi anh được nữa, sau đó dần dần chuyển sang một cảm giác khác ngoài
tình thân.

An Như Nguyệt cùng Bạch Vĩ Minh khó khăn lắm mới đến được hậu
trường, nhìn bảo bối của hai người.

“Mẹ!” Bạch Nhật Huyên vui sướng hét lên, rời khỏi vòng ôm của Bạch
Nhật Tiêu, chạy tới một vị phu nhân thoạt nhìn còn rất trẻ.

“Huyên Huyên”, An Như Nguyệt mở cánh tay ra chờ cô lao vào, “Đã lâu
không gặp con, cho mẹ nhìn xem nào.” Bà kéo Bạch Nhật Huyên trong
lòng ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cẩn thận mà dịu hiền, quan sát từng
chút thay đổi một của cô con gái bảo bối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.