BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 47

“Em biết em sai rồi mà…” Cô nhanh chóng mở miệng, biết không tránh
được một chút mắng mỏ đầy bi ai, trước phải giả đò đáng thương, tranh thủ
tốt đồng tình nha.

Con nhóc con này! Không có việc gì thì đi chọc anh đau lòng, còn dám nghĩ
anh đối với cô không dám phát hỏa!

Bạch Nhật Huyên nhìn không tới anh có ý tứ mềm lòng, thật vừa vặn, dù
sao chính mình cũng đáp ứng với Chung Thi Âm bảo trì khoảng cách với
anh rồi, anh mà mắng cô á, còn không bằng tránh xa một chút, đỡ phải bị
thương vô cùng thê thảm. Cô lạnh run nhìn anh, giống như một cô tỳ nữ bé
nhỏ bị làm cho sợ hãi, buông cánh tay anh ra, đáng thương vô cùng lui ra
ngoài mấy bước, cúi đầu, chờ anh nổi trận lôi đình trên cái đầu nhỏ của
mình.

“Em làm gì, lại đây!” Tim anh đập nhanh nhìn cô đáng thương vô cùng mà
rời xa mình, chọc giận anh xong đã nghĩ muốn chạy, cô cho rằng anh là cái
gì, có thể tùy tiện dể cô rời đi, anh làm gì mà phí sức, hoảng hốt chạy đi tìm
cô hả!

“Nhưng mà…” Cô kiên quyết lắc đầu, tuy rằng không nắm chắc phần
thắng, nhưng vẫn quật cường cảm giác lừng lẫy thấy chết không sờn, cùng
anh cách mấy thước mà giằng co.

Cô bất đắc dĩ chớ bộ, anh giỏi thì qua đi! Anh chịu không nổi khi cô bất hòa
cùng anh, nâng bước hướng tới cô, ai biết cô thế nhưng còn dám chạy đi!

Anh âm trầm đứng nguyên tại chỗ, trừng mắt. Cô không biết sống chết,
biểu tình cứng đầu. Anh hung tợn mệnh lệnh, “Bạch Nhật Huyên, em lại
đây cho anh!” Nếu cô còn dám chạy đi, anh sẽ dùng dây trói lại, cũng sẽ
làm cho cô và chính mình như hình với bóng!

“Sao mà mang cả danh họ ra gọi em!!” Cô chỉ là bất đắc dĩ chớ bộ. Mà anh
cho tới bây giờ đều dịu dàng gọi cô là ‘Huyên Huyên’, hiện tại đã tức đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.