BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 73

Bạch Vĩ Minh cáu giận, người cha của mình đã chết, về sau còn muốn cho
mình một đao, đem chuyện này giao cho Bạch Nhật Tiêu xử lý, không phải
là bỏ qua mà khiến cho chính mình không thể bình yên được!

An Như Nguyệt khiếp sợ, hai mắt đẫm lệ nhìn người chồng ‘đồng giường
cộng chẩm’ cùng mình hai mươi năm, “Nếu hôm nay Tiêu nhi không nói ra,
anh định giấu diếm tôi cả đời?!” Nước mắt theo lời nói của bà trào ra, nhiều
năm hình với bóng như vật, rốt cuộc lại phát hiện tâm chồng mình lại không
đặt trên người mình, bà nên có bao nhiêu bi ai để hình dung tình cảnh hiện
tại.

Bạch Vĩ Minh muốn bước lên giải thích, lại bị bà đẩy ra, “Đừng chạm vào
tôi!!” Bà tuyệt vọng nhìn người đàn ông tà ác trước mặt. Thật sự là đáng sợ,
bà vẫn ngây thơ nghĩ đến, bọn họ trong lúc đó có tình yêu. Cho dù là hôn
nhân lợi tích, sau khi kết hôn cả hai vẫn cố gắng bồi dưỡng cảm tình đi lên.
Nhưng là hôm nay, hết thảy đều như đã đẩy bà xuống vực sâu ngàn trượng.
Cuống quít, không còn cách nào, ngay cả giãy dụa cũng cảm thấy khó
khăn!

Gia tộc vốn bình yên nay nổi lên gợn sóng, bởi vì chuyện xưa mười mấy
năm về trước, bởi vì tình yêu mỗi người ca ngợi.

An Như Nguyệt bám vào lan can để lên lầu, Bạch Nhật Huyên đờ đẫn mà
ngã ngồi trên ghế sô pha. Cả hai đều cảm thấy cần thời gian để thừa nhận
được sự thật như thế này.

Bạch Vĩ Minh trợn mắt nhìn gương mặt rất giốn mình, “Được, được. Cái
gia đình này bị mày ầm ĩ thành như vậy, vừa lòng?” Chuyện tới nước này,
ông ta còn muốn đổ trách nhiệm cho người khác, tựa như lúc trước đem cái
chết của con gái đổ hết lên người đàn bà kia.

“Không cần đem trách nhiệm đổ cho người khác, sự tình phát sinh ông cũng
không thể không đếm xỉa đến!” Anh không muốn đem mọi chuyện ầm ĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.