BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 91

An Như Nguyệt đi rồi, anh bước vào, bi thống nhìn cô dần dần nhắm chặt
hai mắt lại.

“Anh biết em không muốn nhìn thấy anh.” Bạch Nhật Tiêu ngồi bên giường
bệnh cô, gian nan khống chế tâm tình của mình, “Anh quyết đi du học bên
Mỹ, trong một thời gian ngắn sẽ không trở về, em hãy về nhà ở đi, anh sẽ
không ở đó nữa. Mong em vui vẻ một chút.” Anh bất đắc dĩ nói những lời
khiến nội tâm mình đau đớn, “Thực xin lỗi, đừng hận anh.” Nhìn khóe mắt
của cô chảy xuống, những hàng nước vốn nén lại chậm rãi rơi, rơi qua anh,
rơi qua khuôn mặt suy sút, “Huyên Huyên, anh vẫn sẽ chờ em, chờ đến
ngày nào đó em chấp nhận anh.” Anh đau đớn mở miệng, vẫn nhìn mắt cô,
nước mắt theo lời tuyên thệ, là thâm tinh anh tích góp từng tí một mười mấy
năm trời.

Sau khi Bạch Nhật Huyên phục hồi như cũ trở về gia đình kia thì đã là nửa
tháng sau. Nghe nói Bạch Nhật Huyên đã đổi phòng cho cô, sợ cô ngủ trong
phòng kia lại nhớ đến những ký ức khiến bản thân phải hoảng sợ. Từ nay về
sau, cô lại chuyển sang phòng cách vách.

Sau khi cô về nhà mấy ngày, Từ Khả Hân dò dẫm đến. Nghe cô bạn nói, là
Bạch Nhật Tiêu tìm cô ở trường, mong cô đến trò chuyện với Bạch Nhật
Huyên.

“Tốt lên chút nào chưa? Cậu lâu như vậy không có đến trường, cũng không
gọi điện gì cả, thật sự khiến người ta phải lo lắng.” Cô ngồi bên giường
Bạch Nhật Huyên, đau lòng nhìn khuôn mặt càng thêm gầy nhỏ của bạn
mình.

“Đã tốt hơn nhiều lắm, thực xin lỗi, làm cho cậu phải lo lắng.” Cô nói
chuyện vẫn không có chút khí lực nào.

“Cậu rốt cuộc là làm thế nào nha, sao lại có thể nghiêm trọng như vậy
chứ?” Từ Khả Hân nắm bàn tay bé nhỏ của Bạch Nhật Huyên, lo lắng hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.