BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 90

An Như Nguyệt mỗi ngày đều đến bệnh viện cùng cô ăn cơm, cùng cô nói
chuyện, nhưng cô cũng ngẫu nhiên chỉ trả lời một hai câu.

“Huyên Huyên, con ăn nhiều một chút, con gầy quá rồi.” Cô đẩy tay An
Như Nguyệt ra. An Như Nguyệt lo lắng nói, “Hay là con muốn ăn gì khác,
nói cho mẹ, mẹ làm cho con ăn có được không con?” Cho dù Bạch Nhật
Huyên cố ý muốn gây bất hòa với bà, nhưng bà vẫn thực kiên nhẫn an ủi cô.
Nhiều chuyện như vậy cùng xảy ra trên thân thể này, bà biết, Bạch Nhật
Huyên rất khó chấp nhận. Nó chỉ là một đứa nhỏ yếu đuối, huống chi, vết
thương này, vẫn là do người anh trai luôn ỷ lại từ nhỏ!

Bạch Nhật Huyên mỗi ngày đều nghe bà nói mẹ mẹ không ngừng, đã khiến
cô thống khổ không chịu nổi nữa, “Con đã không phải con của cô.” Cô
nghẹn ngào, rốt cuộc cũng mở miệng nói.

Bạch Nhật Huyên mấy ngày nay vẫn không có mở miệng gọi bà, bà đã hiểu
lờ mờ rằng, sớm hay muộn Bạch Nhật Huyên cũng sẽ đem vấn đề này nhắc
đến. “Mẹ đã nuôi con nhiều năm như vậy, cho dù không phải là con gái
ruột, chẳng lẽ không thể bảo con gọi mẹ một tiếng mẹ hay sao?” Giọng nói
như có lệ ẩn bên trong hỏi cô, “Cho dù không có huyết thống thì thế nào,
chúng ta nhiều năm gần gũi như vậy còn không phải giống mẹ con khác yêu
nhau bình thường hay sao? Con là con gái của mẹ, vĩnh viễn đều là con gái
của mẹ.”

“Mẹ.” Cô thực rất xúc động, cho dù như thế nào đi chăng nữa, An Như
Nguyệt vẫn chấp nhận đứa con gái là cô. Nước mắt kiềm chế thật lâu rốt
cuộc cũng tràn ra, lao về phía vòng ôm kia, một khắc nghẹn ngào, “Mẹ, con
rất khổ sở.”

“Bé ngoan, hết thảy đều trôi qua, đừng khóc, nhanh tốt lên.” Bà vuốt ve mái
tóc Bạch Nhật Huyên, xoa dịu mái tóc cùng thân thể của cô gái nhỏ. Hai
người đều giống nhau, trên thân thể đầy thương tích của hai cha con kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.