BẠCH NHẬT HUYÊN TIÊU - Trang 89

Khi ánh sáng của nhân gian này một lần nữa quay về thế giới mình, Bạch
Nhật Huyên mở mắt ra, nhìn anh đã suy sút không chịu nổi. Hàn băng trong
đôi mắt chậm rãi tan dần, cằm đã có râu chưa cạo, gương mặt anh tuấn gầy
yếu, nước mắt vẫn còn rõ ràng như thế. Cô, lựa chọn nhắm hai mắt lại.

“Anh đi gọi bác sĩ.” Bạch Nhật Tiêu bi thương mở miệng, anh biết cô
không muốn nhìn thấy mình. Nhưng chỉ cần cô tỉnh lại là tốt rồi, việc khác,
tạm thời không sao cả.

An Như Nguyệt đau lòng nhìn Bạch Nhật Huyên vô lực mở hai mắt, nước
mắt cũng chảy ra. Đứa con gái từng vui vẻ, giờ đây lại tái nhợt suy yếu nằm
trên giường, khiến lòng bà đau tựa như dao cắt.

“Huyên Huyên, con thấy như thế nào rồi, còn có không thoải mái chỗ nào
không, nói cho mẹ?” Bà bên tai Bạch Nhật Huyên hỏi dịu dàng. Cứ việc
không có huyết thống, nhưng cũng là đứa con gái nuôi nhiều năm như vậy,
khongi tàn nhẫn như Bạch Vĩ Minh, bà yêu con gái mình.

Mẹ? Cô còn có thể gọi là mẹ sao? Thân thể cô bị anh trai xâm phạm, lòng
của cô bị mười lăm năm lừa gạt xé rách, nay cô còn có sức lực nào gọi
người phụ nữ trước mắt này một tiếng ‘mẹ’?

Cô nhắm hai mắt lại, nước mắt theo khe hở tràn ra, chảy đầy hai má, “Con
rất mệt.” Cô chỉ nói một câu, cũng không nói gì thêm nữa.

Mỗi ngày, Bạch Nhật Tiêu đều bên cạnh cô, nhưng cả hai người cũng không
ngọt ngào giống như ở chung như trước kia. Cô không hề làm nũng với anh,
anh cũng không bá đạo mệnh lệnh cô có thể làm cái gì không thể làm cái gì.
Cô không nói lời nào ngay cả khi anh bên cạnh. Cô mở miệng ăn cơm anh
mới có thể ăn cơm. Nhất cử nhất động của cô trở thành chúa tể trong sinh tử
của Bạch Nhật Tiêu. Anh bỏ thời gian thi cử vào trường Cao đẳng bởi vì
muốn ở cạnh cô, một khắc cũng không dám rời đi, nhưng cũng từng bước
cũng không dám tới gần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.