BẠCH THÁI BƯỞI - KHẲNG ĐỊNH DOANH TÀI NƯỚC VIỆT - Trang 68

không ai muốn cả. Nhưng theo tôi chuyện này không đáng buồn, vì tàu
bè của ông đã được chúng tôi mua lại và sử dụng đúng công năng như
trước. Ngày ngày ngài vẫn thấy tàu của ngài hoạt động ngược xuôi trên bến
bãi.

Ngập ngừng một lát, lão Thịnh nhẹ nhàng:

- Chỉ có điều đáng buồn là...

- Đáng buồn gì?

Lão Thịnh vẫn nhẹ nhàng:

- Chúng ta là người sống vì nghề, chết cũng vì nghề. Vì yêu nghề

mà ngài đã bán lại tàu bè cho chúng tôi. Không chỉ vì được ngài bán với
giá hợp lý mà chúng tôi còn cảm động vì ngài đã tin cậy trao lại tài sản.
Sự tin cậy nên này có được là do ngài đánh giá chúng tôi chí thú làm
ăn. Tôi ngờ rằng, nếu có kẻ bỏ đồng tiền ra mua tàu bè của công ty ngài
rồi vứt vào xó xỉnh thì ngài rất đỗi đau lòng!

Được lời như cởi tấm lòng. Lão Marty xúc động, sao có người lại

hiểu mình đến thế? Lão đến với sông nước chỉ vì yêu nghề. Thành lập
công ty chỉ vì yêu nghề. Nhưng rồi sự biến động của cuộc Chiến tranh
Thế giới lần thứ Nhất, tại “mẫu quốc” cũng có nhiều xáo trộn. Điều này
đã làm ảnh hưởng đến công việc làm ăn của công ty lão. Việc chuyên chở
hàng hóa cho chính quyền và quân đội Pháp tại Bắc Kỳ ngày một thưa
dần, khi mà nhà nước tập trung lực lượng phục vụ cho công cuộc chiến
tranh tại chính quốc. Cuối cùng, công ty phá sản. Dù bán lại tài sản, lòng
đau như cắt, nhưng lão Marty tự an ủi đã bán cho người cũng yêu nghề là
Bạch Thái Bưởi. Từ ngày đó, lão đâm ra uống rượu càng tợn và tâm
trí trở nên bạc nhược.

Lão Thịnh đột ngột cắt suy nghĩ của Marty:

- Thưa ngài, chúng tôi cũng đau lòng như ngài khi biết nhà máy của

ngài, nay người ta thuê lại nhưng chỉ để không! Như thế là một sự phí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.