"Hàm Mặc." Cô gọi.
Nhưng bên kia là một mảnh trầm tĩnh, âm thanh gì cũng không có.
Quý Nghiên nhíu mày.
Nghĩ thầm Dương Hàm Mực lại muốn khoe cái gì? Cô đang muốn bảo
hắn đừng náo loạn, ống nghe lại truyền ra một giọng nói mát lạnh quen
thuộc. "Là anh."
Tiểu Bạch?
Quý Nghiên kinh ngạc mở to mắt, nhanh chóng cầm điện thoại đến trước
mắt nhìn, ảo não cắn môi, lúc này mới một lần nữa nhận. Cô có chút áy náy
nói: "Tiểu Bạch, thật xin lỗi. Em tưởng rằng Hàm Mặc gọi tới, nên không
nhìn tên người gọi tới."
Bạch Thắng trầm ngâm một chút.
"Em đang ở đâu?"
Quý Nghiên ngắm nhìn cơn song lăn tăn trên mặt sông, thành thật nói:
"Tương Giang."
"Đến Hoàng Triều đi."
"Ách?" Quý Nghiên tiêu hóa một cái, có suy nghĩ khó tin nhảy lên trong
đầu. Cô không dám tin hỏi: "Bây giờ anh không phải ở Trường Sa chứ?"
Cô thề cô thật sự chỉ suy đoán mà thôi, nhưng Bạch Thắng rành mạch
một tiếng "Ừ" để cho cô hoàn toàn không thể lên tiếng, ngơ ngác thất thần
tại chỗ, quên phản ứng.
"Anh không phải đang ở Florence sao?"