Ngôn Quyết che miệng vết thương luôn chảy máu, hắn vẫn chống đỡ hết
sức, một kích của Quý Nghiên này, nhưng ở ngay chỗ hiểm.
"Ha ha ha ha..."
Hắn điên cuồng cười rộ lên, cười không thể đè nén."Không ngờ, tôi tính
kế tính tới tính lui, cuối cùng lại bị em gài vào bẫy... Khụ khụ..."
Nói xong lời cuối cùng, đột nhiên phun một búng máu ra, Ngôn Quyết
rốt cục chống đỡ không nối, ngã xuống đất chết.
Ngay sau đó đằng sau lại truyền đến một tiếng trầm đục, Quý Nghiên cả
kinh, cuống quít xoay người nhìn về phía sau.
Bạch Thắng quỳ một gối xuống đất, đầu cúi xuống, tay che ở trước ngực,
có đè nén tiếng ho khó chịu truyền ra, dần dần ho ra máu, phun trên mặt
đất.
Quý nghiên chạy đến trước mặt anh, ngồi xổm xuống, khẩn trương hỏi:
"Tiểu Bạch, anh làm sao vậy?"
Bạch Thắng không nói gì.
Quý Nghiên vội vàng xem xét một chút, là miệng vết thương trước của
anh lại bị nứt ra. Vốn cách khi đó không được bao lâu, động tác anh mạnh
như vậy, hơn nữa nhất định cố nén thật lâu, mới có thể kìm nén khạc ra
máu.
Quý Nghiên đau lòng không biết nói cái gì.
Bạch Thắng lại ôm cổ cô, giọng khàn khàn nói: "Không được rời khỏi
anh."
"Tại sao em phải rời khỏi anh? Em đã nói rồi, đời này dựa vào anh, tuyệt
đối sẽ không buông tay nữa."