Quý Nghiên hít sâu một hơi, trở lại phòng tiệc, đi không bao xa, tay liền
bị người bắt lấy.
Quý Nghiên sững sờ, người nọ lại kéo cô sải bước đi ra ngoài. Xúc cảm
rất quen thuộc, dù bây giờ Quý Nghiên nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra
người đang nắm tay cô là ai. Anh kéo cô đến một góc tối không người, trái
với không khí im lặng.
Hai người nhìn chằm chằm đối phương, Quý Nghiên nói: "Anh làm sao
vậy?"
Vẻ mặt anh hơi nghiêm túc, sắc mặt cũng mang theo sự nặng nề và phức
tạp, Quý Nghiên không khỏi cảm thấy đau lòng.
Bạch Thắng đột nhiên ôm lấy cô thật chặt, giọng khàn khàn hơi từ tính
nói: "Anh rất nhớ em."
Bốn chữ, bao hàm tất cả tình cảm của anh.
"Tiểu Bạch. . . . . ." Cô luống cuống gọi anh.
"Để cho anh ôm thêm tí nữa đi, một chút nữa là tốt rồi."
Nghiên Nghiên, em đã đồng ý anh, sẽ mãi mãi không rời khỏi anh, em
nói lời phải giữ lời.
Quý Nghiên nhắm mắt lại, mặc anh ôm. Trong lòng cũng là buồn bực
vạn lần, Tiểu Bạch, bây giờ anh như vậy, là vì ai?
Là bởi vì cô ta trở về sao?
Anh đang khổ não cái gì chứ?
Làm sao bây giờ? Hình như cô lại bắt đầu mơ hồ rồi.