Chỉ cần Bạch Thắng không lên tiếng, cô sẽ vẫn cùng anh dây dưa mất
thời gian như vậy. Một hồi lâu, chỉ nghe anh cười khẽ một tiếng, giọng nam
mát lạnh mang theo một tia hài hước nhàn nhạt truyền đến."Bộ dạng này
của tôi khó coi lắm sao?"
Quý Nghiên sững sờ, theo phản xạ "A?" lên một tiếng.
Bạch Thắng nói: "Nét mặt của em làm cho tôi nghĩ đến bốn chữ, mau
mau đi đi."
Quý Nghiên mím môi, im lặng. Ánh mắt của cô đã nói rõ ràng như vậy
sao? Thật ra thì cô cũng không phải là muốn anh rời đi, mà là muốn kết
thúc loại tình cảnh lúng túng này nhanh lên một chút mà thôi, cô thật sự rất
là không quen giao tiếp với người lạ. Khóc!
Vừa đúng lúc Mộc Tây từ sau cửa đi ra ngoài, thấy vẻ mặt Quý Nghiên
khóc không ra nước mắt, liền kỳ quái hỏi: "Nghiên Nghiên, cậu làm sao
vậy?"
Nói xong, tầm mắt di chuyển trên người Bạch Thắng và Quý Nghiên,
trong lúc bất chợt đã hiểu ra cái gì, nhếch mày, chỉ vào Bạch Thắng cười
nói: "Chắc cậu đã quên rồi, đây là Bạch Thắng, lần trước vào cái ngày sinh
nhật của tên đàn ông rác rưởi kia đã đưa cậu về đó."
Quý Nghiên lại một lần nữa phản xạ có điều kiện, tiệc sinh nhật => bị
phản bội => uống say ở quầy rượu => lên nhầm xe => đến bờ biển => sau
khi ngủ say không hay biết gì thì được một người tài xế tốt bụng đưa về
nhà. Tài xế tốt bụng? Lên nhầm xe? Trong đầu Quý nghiên xoay chuyển
giữa hai từ này, lại nhìn khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Bạch Thắng
một chút, cố gắng tiêu hóa mọi chuyện.
Chờ khi đã ý thức rõ ràng, thì cô liền quýnh lên.