BẠCH VŨ MỘT THẠCH LĂNG - Trang 307

Tiêu Lâm cầm chén dược, lấy miệng uy dược. Trần Thái y sờ sờ râu, phi

lễ chớ nhìn, cúi đầu rút kim châm.

“Ách……” Thư Minh hít sâu, nắm chặt đệm giường, ngẩng cổ.

“Trần Thái y, còn bao lâu?” Tiêu Lâm nhịn không được nữa. đau đớn đã

lâu như vậy, hắn nhìn trong mắt lòng liền nóng như lửa đốt, lại bất đắc dĩ
cái gì cũng không giúp được, hận không thể thay Thư Minh chịu đau.

Thư Minh cũng nghĩ vậy, mở to hai mắt, nghiêng đầu nhìn trần Thái y.

Trần Thái y thấy ánh mắt tức giận của hai người bọn họ, ánh mắt hắn bi

thương nghĩ không thể nề hà,“Vương gia, tướng quân, sinh đứa nhỏ vốn
không phải là chuyện một lúc. Sinh quá nhanh, ngược lại đối thân mình
không tốt. Tình huống tướng quân không sao, Vương gia cùng tướng quân
nên an tâm.”.

Tiêu Lâm nghe nói sinh quá nhanh ngược lại đối thân mình không tốt,

cũng chỉ có thể cố chờ, sờ mặt Thư Minh nói,“Ngươi nếu đau, cứ cầm tay
ta, cắn ta vài cái.”.

Thư Minh nghe hắn nói liền cười,“Ngươi đau ta sẽ không đau sao?”.

Tiêu Lâm lắc đầu nói,“Ta chỉ muốn cùng đau với ngươi.”.

“A!” Thư Minh còn không kịp đáp lại, cơn đau liền đánh úp lại, hắn dựa

theo lời thái y nói, quan trọng hơn phải dùng sức, chỉ cảm thấy một cỗ dòng
nước ấm từ phía sau trào ra, cảm giác đó khiến hai má hắn đỏ lên.

Trần Thái y vội hỏi,“Tướng quân, vỡ nước ối. Bắt đầu từ lúc này về sau,

ngươi nhớ dùng sức, phải dùng sức. Nếu không nước ối hết, đứa nhỏ sẽ
nguy hiểm.”.

Thư Minh cắn môi gật đầu, Tiêu Lâm như lâm đại địch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.