Tiêu Lâm giương tay lên nói “Đi xuống đi.”.
Chỉ chớp mắt, đi sạch sẽ, chỉ còn hai người bọn họ.
Lăng Thư Minhtinh tế đánh giá Tiêu Lâm. Tuy nói nam sinh nữ tướng,
thiên nhân chi tư, nhưng Cảnh vương này vẫn là có một cỗ anh khí thản
nhiên phát ra, không cần rượu cũng đã có vẻ quyến rũ, nhưng thật ra dù khó
phân biệt cũng không đến nỗi làm cho người ta kết luận hắn chính là cái nữ
nhân. Huống hồ hắn thân hình cao lớn, hành động phong lưu cũng không
mang nữ khí
Nghĩa phụ nói hắn mang danh hiệu tiêu dao Vương gia, quả nhiên đủ
tiêu dao.
Nhớ tới nghĩa phụ, hắn thở dài.
“Cảnh Vương gia có chuyện muốn nói với Lăng mỗ a?” Hắn miết nhẹ
tay vào chén trà, nhìn cảnh vương hỏi.
Tiêu Lâm trát trát nhãn tình, vặn hỏi ngược lại “Nói cái gì?”.
Lăng Thư Minhha ha cười, nói “Ta đúng là nghĩa tử của tể tướng. Hắn
muốn ta phản.”.
Tiêu Lâm nói “Ngươi nói với ta như vậy, làm sao ngươi biết ta đang
nghĩ gì?”.
Lăng Thư Minhnói “Vương gia thâm tàng bất lộ, lại giấu tài, tính toán
chuyện gì, rõ ràng.”.
Tiêu Lâm cười lạnh nói,“Ta nếu không có võ nghệ phòng thân, sài lang
hổ báo nhiều như thế, như thế nào có thể bảo toàn?”.
Lăng Thư Minhkhông dự đoán được hắn thế nhưng thẳng thắn chính
mình thể nhược, lập tức á khẩu không trả lời được, âm thầm sinh ra ý muốn