xin lỗi.
Tiêu Lâm còn lại là phô trương thanh thế, nhìn Lăng Thư Minh không
nói chuyện, cũng âm thầm yên lòng. Hắn nắm hai tay lại nói “Ngươi muốn
nói thì nói, ta không nghe cũng không được.”.
Những lời này nghe thật vô lý. Loại chuyện mưu phản này, không biết
thì sẽ không thể biết, mà nếu biết, sẽ rành mạch biết
Lăng Thư Minhđỏ mặt lên, thấp giọng nói,“Ta cũng là thần tử, tự nhiên
không thể không trung thực a.”.
Tiêu Lâm nghe xong, tức giận rót đầy một chén rượu đưa cho hắn nói
“Tốt lắm, ta đã biết.”.
Lăng Thư Minhcúi đầu, làm cho Tiêu Lâm chấn động. Nhìn hắn bộ dáng
chất phác, ai có thể tố giác nói hắn muôn mưu phản a? Hắn vỗ nhẹ Lăng
Thư Minh, nói “Ngươi sao lại biết ta có võ công?”.
Lăng Thư Minhnói “Vương gia ngày ấy say rượu, ta dìu vương gia liền
biết. Vương gia nội lực dư thừa!” Nói xong, trên mặt lại là đỏ lên.
Tiêu Lâm biết hắn trong lòng nghĩ đến cái gì, cố ý kề nói “Là thời điểm
ngươi ôm chặt ta?”.
Lăng Thư Minhcười khổ, biết Tiêu Lâm cố ý.
Tiêu Lâm nói “Ta yêu thương nhung nhớ, ngươi thật có diễm phúc a.”.
Lăng Thư Minh vội vàng giải thích nói “Vương gia hiểu lầm, ta một
chút ý khác cũng không có.”.
Tiêu Lâm trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái nói “Ngươi dám có ý
sao?” Ánh mắt hắn sắc bén đảo qua hai cánh tay Lăng Thư Minh nói
“Ngươi nếu có lá gan này, ta đã sớm chặt tay ngươi rồi.”.