BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 141

— Cô lấy bao nhiêu?
— Mười, - Ả đáp với giọng thản nhiên.
— Mười cơ? Này Nadia, hãy nghiêm chỉnh đi. Gil Houdin ấn định cho

cô cao nhất có năm, mà cô đã nợ hai mươi rồi!

— Thì đã sao? Tiền của anh đấy à?
— Không phải của tôi, khổ thế đấy. Nhưng tôi sẽ bị ăn đòn.
Ở đây Giovanni Ferrero là thành lũy cuối cùng của sòng bạc chống lại

cơn điên của con bạc. Từ nhiều năm nay Nadia và gã kình nhau kịch liệt,
mỗi bên đều tận dụng vũ khí riêng của mình. Gã thì lạnh lùng từ chối, mạo
hiểm có tính toán. Cô ả thì quyến rũ, vờ giận dữ, nổi cáu thực sự, và sự đồi
bại.

— Giovanni, anh cứt lắm!
— Có cần cho cô xem đã nợ chúng tôi bao nhiêu không?
— Sau một giờ là trả xong hết! Nào, đưa đây!
— Không! Không!
— Giovanni!
Đôi mắt tím trở nên thơ ngây, cầu khẩn, nàng trinh nữ không chở che.
— Ông chủ sẽ xạc tôi!
— Nhanh lên, vận may của em đang tới đây này.
Gã lại nhún vai, viết con số lên mảnh giấy hồng, đặt năm tấm thẻ to lên

mặt quầy.

— Ký đi.
— Bao nhiêu? - Nadia giận dữ.
— Năm. Tử tế lắm rồi đấy.
Nadia quơ vội mấy tấm thẻ, ký phiếu, đi ba bước rồi quay lại ném cho

Ferrero một cái nhìn khinh miệt hết cỡ:

— Đồ keo kiệt!
Gil Houdin theo thuyết “làm nản Ịòng” các con bạc nào bám lẵng nhẵng

thúc ép lão cho vay thêm tiền. Lão nắm gần đúng các nguồn thu nhập của
họ, ấn định gần đúng mức cho vay cao nhất mà không nguy hại cho sòng.
Giovanni Ferrero đã nhận được mệnh lệnh nghiêm ngặt về vấn đề này. Mặt
gã trơ như đá trước mọi cám dỗ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.