BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 148

mắt của ả làm anh xúc động, và có thể vì anh linh cảm thấy ả đã đoán trúng
những ý nghĩ thầm kín nhất của anh.

— Anh thích gì nào? Anh có đói như em không? Em mời anh cùng ăn

đấy!

— Không như thế được! - Alan đặt thẻ xuống mặt bàn.
Nadia lại nở nụ cười mỉa mai:
— Thì ra ông Pope coi việc được phụ nữ mời ăn là điều sỉ nhục! Đúng

không hả?

— Không, không phải thế. Nhưng mà...
— Trứng cá muối? Tôm càng nướng? Bánh kẹp thịt? Bánh phết bơ? Cà

phê kem? Tùy thích!

— Em dùng gì tôi dùng nấy.
— Được rồi. Mario đâu? Mì ống!
— Thưa bà Fischmayer, có ngay. Thêm món đuông nướng như mọi bữa

chứ ạ?

— Anh có thích đuông nướng già không? - Nadia hỏi Alan.
— Gì cũng thích.
— Ông ấy rất tuyệt, - Nadia thì thầm với Mario. - Thêm món đuông!

Ông Pope rất mê con đuông?

Ả hất hàm chỉ đống thẻ.
— Anh định đóng khung treo lên chắc?
Alan trố mắt chẳng hiểu gì cả.
— Không thấy anh đặt cửa. Anh không thích chơi sao?
— Chưa bao giờ, - Alan thành thật thú nhận.
— Chưa bao giờ? Ả trợn tròn mắt kinh ngạc. - Thế sao lại có thẻ?
— Định thử một tí, - Alan cố nuốt nước bọt.
— Anh định vứt nó vào trò gì nào?
Alan cảm thấy đã sa bẫy. Ả đứng phắt dậy.
— Đi! Ả nắm tay Alan lôi đi.
Lôi đến góc đối diện, đưa vào khu dành riêng cho “xe lửa"

[4]

. Trong

khuôn viên êm ả, bầu không khí yên tĩnh báo hiệu đây là vũ đài những trận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.