BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 270

CHƯƠNG XXII

Marina cười khúc khích:
— Cả vương quốc các nhà cao ốc, hoàng tử cũng mua được chứ?
Hadad vặn lại với một thái độ nghiêm chỉnh:
— Vương quốc đó cũng đã thuộc về tôi rồi.
— Thật không?
— Nói dối đấy - Em còn muốn tôi làm gì nữa nào?
— Còn anh?
Marina phì cười. Rượu không đủ sức làm nàng xỉu đi nhưng đã khiến

nàng bay lượn trong cái biên giới vô định mà ma men đã làm cho nàng nhìn
cái gì cũng thành mờ mờ ảo ảo. Từ lâu lắm, chưa bao giờ nàng phải sống
qua một buối tối đặc biệt như vậy - một buổi tối mà sự cướp phá của băng
những tên cưỡi moto lại là bó hoa dành tặng cuối cùng. Chiếc áo dài bằng
“kếp" Trung Hoa màu trắng cũng không chịu trận nổi. Nó bị vứt dưới chân
đivăng, nhuốm đầy vang đỏ, rách toạc nhiều chỗ bên cạnh đôi giầy cao gót
mà nàng lột ra khi theo ông hoàng vào phòng.

— Em nghĩ rằng người Ả Rập không uống rượu bao giờ.
Hadad giơ chiếc ly:
— Không bao giờ uống ở chỗ đông người.
Ngài liếc nhìn nàng, lòng đầy ngưỡng mộ chân thành. Nàng mặc một

chiếc quần lót nhỏ xíu với chiếc nịt vú bằng vải riềm móc màu trắng, tấm
thân lồ lộ dường như nàng không hề nghĩ đến sự tồn tại và mãnh lực của
nó.

Hadad ngơ ngác khi nàng trả lại ngài các đồ trang sức vừa mới được

mua từ buổi trưa.

— Em không thích. Em không muốn có một thứ gì trên da thịt em cả -

Anh hãy nhận lấy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.