BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 305

CHƯƠNG XXIV

Bannister nhảy ra khỏi taxi, trả tiền xe, yêu cầu đưa hành lý của mình

vào, bước vào đại sảnh của khách sạn và nhìn thấy người gác cửa.

— Tôi tìm ông Alan Pope!
— Chìa khóa của ông Pope còn treo ở bảng, thưa ông. Ông ta chưa về.
— Tôi là Bannister, Samuel Bannisier. Vừa từ New York đến. Tôi là bạn

của ông Pope, ông ta đang chờ tôi. Ông có thể đưa cho tôi chìa khóa phòng
của ông ấy được không?

Người gác cửa thì thầm trao đổi nhanh với hai bạn đồng nghiệp của

mình.

— Tôi nghĩ điều đó không thể được, thưa ông, ông Pope không dặn lại

gì.

— Ông ta quên đấy thôi. Tôi rất mệt. Ông đưa cho tôi chìa khóa chứ?
— Thực tình, thưa ông, tôi rất tiếc.
— Nói để ông biết: tôi là bạn thân nhất của ông Pope... Thôi được. Còn

phòng nào trống không?

— Thật đáng buồn thưa ông, tất cả các phòng đều có khách thuê đến

cuối tháng tám. Hay là ông đến quầy rượu chờ ngài Pope về?

— Tôi cần được tắm một cái! - Bannister thốt lên. Anh mệt lử vì nóng,

trong chiếc áo vét bằng hàng tuýt. Anh đã đọc thấy đâu đó rằng sự ngạo
mạn phân biệt khách sang với hạng bình thường trong các khách sạn.

— Nào, có hay không?
— Tôi xin nhắc lại, thưa ông...
— Đã thế thì...
Với bước đi cả quyết, anh đến ngồi vào một chiếc ghế bành trong phòng

khách danh dự, cởi dây giày, tụt giày khỏi chân, tháo cravát, mở phanh cúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.