BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 338

Fishmayer vừa buông tay, gã vội vàng lấy ngay giấy tờ trong cặp ra. Cố
vươn thẳng thân hình nhỏ bé đặt giấy tờ lên bàn giấy.

— Buồng gan như thế nào, Olivier?
— Tôi không đau gan, thưa ông Fishmayer.
— Không ư? Ông phải đi nghỉ thôi. Tôi xem sắc diện của ông hơi xấu.

Phải mời ông đi chơi một chuyến với tôi mới được. Ông chơi golf chứ?

— Không.
— Đáng tiếc... đáng tiếc. Bà Murray khỏe luôn chứ?
— Rất khỏe, cảm ơn ông.
Lão chỉ tay vào các chứng từ bày trên bàn, nói cách khô khan:
— Tôi có rất ít thời giờ. Liệu ông có thể ký cho?
Fishmayer đi một vòng quanh bàn rồi ngồi vào ghế.
— Ông ngồi xuống đi, Olivier.
Murray gieo mình xuống một chiếc ghế bành quá sâu đến mức con

người gầy nhỏ của lão như hoàn toàn hút vào đó.

— Tôi có một tin xấu, Olivier. Hãng Burger không thể bảo đảm việc

thanh toán món kỳ hạn cuối tháng của ông.

Murray nhảy ra khỏi ghế.
— Xin lỗi?
Fishmayer làm một cử chỉ trấn an nhưng trên khuôn mặt, nụ cười đã

biến mất.

— Hãng Hackett đã nợ ngân hàng 42 triệu đôla. Hội đồng quản trị xét

rằng số tiền vay của các ông đã quá lớn để có thể cho phép đi xa hơn nữa
mà không có bảo đảm chắc chắn. Tôi rất tiếc.

— Một trò đùa chăng? - Murray rít lên, cố kiểm soát nhịp thở của mình -

Chúng ta đã cùng đi với nhau như vậy bao nhiêu năm nay. Chúng tôi là
khách hàng tốt nhất của các ông.

— Hãy tin là chúng tôi rất tiếc. Ông hiểu cho rằng với khoản đã cho vay

42 triệu, chúng tôi khó lòng cho vay thêm 40 triệu nữa.

— Nhưng thưa ông Fishmayer, không thể như thế được! Chúng tôi chưa

bao giờ tranh chấp nhau dù nhỏ. Thật nực cười! Tài sản của hãng Hackett
lên đến hàng trăm triệu đôla!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.