BÃI BIỂN CÂY CỌ - Trang 39

tuần tới rồi. Ngay lúc ấy, thấy mình kiệt sức vì cố lập thành tích lão đã
hoảng, may mà Poppie đã kịp thời khen thưởng bằng một câu tuyệt vời chỉ
Poppie nắm được bí quyết: “Anh làm em chết mất thôi...” Cô thủ thỉ bằng
giọng trầm đục với những chuyển điệu nồng ấm và một chút mơ màng,
khuất phục.

— Đừng vội, Poppie, đừng... Chưa được... Anh phải chủ tọa một hội

nghị sau đây một giờ.

Cô khẽ gại đầu móng tay lên chiếc sọ nhẵn của lão:
— Anh làm em điên lên đây này... thế mai nhé, mai anh đừng đi!
— Họ đợi anh ở đấy. Không thể... Hay ta cùng đi?
Mắt Poppie nhòe nước:
— Để cậu em ở lại New York này một mình sao được.
Lão cúi xuống hôn chân cô, lảng ra, quay số điện thoại:
— Hackett?
— Hackett đây. Tôi nghe.
Nghe tên mình từ cô tổng đài dội lại lão thấy trong người râm ran niềm

kiêu hãnh mà sau bốn chục năm quyền lực lão vẫn chưa thấy chán.

Móng tay Poppie mơn man rất khéo trên gáy lão.
— Cho gặp Murray.
Các tiếng linh tinh trong máy. Một nữ thư ký.
— Gặp ai?
— Murray.
— Ai cầm máy?
— Hackett.
— Để tôi xem ông Murray có rỗi không đã.
Mặt Arnold tím bầm vì giận dữ:
— Chính tôi là Hackett đây. Arnold Hackett, hiểu chưa?
— Xin ngài đừng bỏ máy ngài Hackett, có ông Murray ngay tức thì.
Poppie nắm tay lão, gặm đầu ngón tay. Arnold đút ngón trỏ vào mồm cô

ả, ấn vào, rút ra.

— Murray hả?
— Thưa ông Hackett.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.